Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 1290: Này cái tin hẳn là thật! (length: 3889)

Cúi đầu nhìn thoáng qua bé Giang Lai Lai đang ở trong ngực, bé ngẩng khuôn mặt mũm mĩm hồng hào lên, một mặt vô tội nói: "Ba ba, ta cũng sắp đi rồi, không đi nữa, mọi người tan hết rồi~"
Giang Hoài: "..."
"Hay là, ngươi đi tìm biểu cữu của ngươi đi?"
Bé Giang Lai Lai lập tức nắm chặt cổ áo Giang Hoài.
"Ta không muốn! Ngươi không yêu ta sao?"
Một câu nói liền khiến Giang Hoài đầu hàng.
Được thôi, chẳng phải là ôm khuê nữ cùng nhau đi sao?
Đi thôi!
Khi Tôn Khinh chạy đến cửa, bà lão ở cửa đối diện mới vừa chạy đến.
"Khinh Nhi à, ta hình như nghe thấy tiếng của Vương Quế Chi thì phải?"
Tôn Khinh gật đầu: "Chính là nàng, tới nhà ta tìm Điền Chí Minh, nói là nhà chúng ta cướp con của nàng, chặn Điền Chí Minh, không cho Điền Chí Minh gặp nàng đấy?"
Bà lão lập tức bĩu môi: "Vớ vẩn, nàng ta là tới đòi tiền đấy!"
Tôn Khinh lo lắng: "Chẳng phải là nàng ta bán đậu phụ với bánh bao hấp sao? Không nên thiếu tiền chứ?"
Bà lão một mặt ghét bỏ nói: "Nàng ta thì không thiếu, là ba đứa con nhà lão Tiền thiếu ấy. Thằng cả nhà kia, nghe nói năm sau cũng thi đại học rồi, học hành thì không ra gì, còn thích đi học, ngày ngày làm ầm ĩ đòi người nhà tìm thầy giáo cho ấy!"
Tôn Khinh một mặt ngoài ý muốn nhìn bà lão: "Chuyện này sao bà lại nghe được vậy? Tin tức còn chưa truyền đến chỗ chúng ta mà?"
Bà lão thần bí cười một tiếng: "Chị gái ta hai hôm trước làm mối cho nhà đối diện nhà chúng nó, nghe người nhà kia nói."
Tôn Khinh lập tức gật đầu: "Tin này chắc là thật rồi."
Bà lão một mặt xem thường nói: "Chắc chắn là lão Tiền đòi tiền nàng ta, nàng ta không muốn móc tiền túi của mình ra, liền đến đòi Chí Minh ấy! Không được, ta phải đi xem một chút, xem nàng ta lại làm loạn cái yêu quái gì!"
Bà lão tăng nhanh bước chân.
Khi Tôn Khinh cùng bà đuổi theo thì Vương Thiết Lan đã bắt đầu đập cửa nhà Vương Quế Chi.
"Để mày phá cửa nhà bà, ngứa mắt nhà bà à! Một lát nữa bà cũng đi đập cửa nhà mày, đập cho nhà mày một lỗ thủng lớn ra, xem lão Tiền nhà mày, có xót không..."
Vương Thiết Lan vừa đập, vừa chửi.
Hôm nay Vương Quế Chi chạy tới có mục đích, sau khi bị đánh, liền làm ầm ĩ hai chuyện.
Một là nàng bị đánh. Hai là, nhà Tôn Khinh thấy con trai nàng còn nhỏ, lừa tiền con trai nàng!
Chuyện này đều không cần Tôn Khinh ra tay, Vương Thiết Lan một mình liền xử lý xong.
Cũng may mọi người xung quanh đều biết Vương Quế Chi là người như thế nào.
Vừa thấy Tôn Khinh tới, vội vàng nhường đường cho nàng.
"Cái con đĩ, chả biết làm gì, chỉ giỏi bám đàn ông, còn bôi nhọ người ta!"
"Đúng đấy đúng đấy, Khinh Nhi, cô đừng có tức. Vì cái loại người đó, không đáng!"
"Nàng ta chính là thích làm người khác hồ đồ, đang yên đang lành không ở, cứ phải náo loạn thành như vậy, già rồi không ai quản, cũng đáng đời~"
Hàng xóm tốt bụng mỗi người một câu an ủi, làm Tôn Khinh rất ấm lòng!
"Các dì các bác, con đều biết. Cái miệng của nàng ta, không phải là miệng người. Con không giận chút nào! Chỉ là mẹ con~ mẹ con không nghe được những lời này thôi!"
Bà lão lập tức nói: "Vậy thì đánh, cũng không thể giấu trong lòng, giấu trong lòng, có thể sinh bệnh đấy!"
Tôn Khinh mỉm cười gật đầu: Vương Thiết Lan cũng sẽ không nhịn.
Bà lão đem chuyện chị gái mình nói, cùng mấy bà lão khác kể.
Dư luận cơ hồ là một chiều!
"Thằng cả nhà lão Tiền, đúng là một tên côn đồ, có ra cái gì đâu, gặp người quen, chưa bao giờ chào hỏi, cúi gằm mặt đi qua. Chưa thấy ai như nó~ Nó như thế, còn nghĩ thi đại học? Cút xéo đi ~"
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận