Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 154: Ta này người coi trọng nhất đạo lý, công bình nhất! (length: 4418)

Tôn Khinh quay đầu nhìn Tề Mỹ mụ mụ: "Ngươi nói thế nào?"
Tề Mỹ mụ mụ mặt đỏ bừng như gan heo, không dám ngẩng đầu nhìn Tôn Khinh.
Tề Mỹ nhanh hơn mụ mụ một bước, vội vàng xin lỗi Giang Hải.
"Giang Hải, xin lỗi bạn, mụ ta không nên nói vậy với ngươi. Ta thay nàng xin lỗi."
Tôn Khinh vừa định lên tiếng, liền cảm thấy áo mình bị người kéo nhẹ, vốn đang cười giả tạo, lập tức nở nụ cười chân thành, quay sang nhìn Giang Hải.
"Đại Hải, ngươi thấy thế nào?"
Giang Hải xấu hổ muốn giấu cả bàn chân, trước mặt bao nhiêu phụ huynh, làm sao bảo hắn nói?
Tôn Khinh che miệng cười duyên: "Thấy chưa, Đại Hải nhà ta còn ngại ngùng kìa?"
Tất cả phụ huynh ngượng ngùng: Sao nghe cứ có mùi khoe khoang thế nhỉ?
Tôn Khinh bỏ qua vẻ sắc bén vừa nãy, hòa nhã nói: "Vừa nãy ta nói với bên công an phường chỉ là đùa thôi, mọi người lại tưởng thật à, ha ha ha..."
Tất cả phụ huynh: Hoàn toàn không thể cười nổi.
Tôn Khinh nhét cặp sách vào người Giang Hải: "Người khác thì có thể tính, nhưng riêng mụ mụ Tề Mỹ là không được. Ngươi xem con trai ta bị cào xước hết cả da rồi kìa, cái mặt đẹp như vậy mà bị phá tướng thì sau này còn xin việc với tìm người yêu được không?"
Tất cả phụ huynh: Ngọa Tào, sao nghe có vẻ còn nghiêm trọng hơn vừa rồi vậy?
Tề Mỹ mụ mụ trừng mắt, vội vàng nhìn Giang Hải.
Chẳng phải chỉ bị cào mấy vết xước ngoài da thôi sao? Có rách da đâu, một hai hôm là lành, đâu đến nỗi nghiêm trọng như vậy?
Không tự chủ được, nàng đã lẩm bẩm thành lời.
"Con trai con gái, bị trầy xước một chút da có sao đâu, vài ngày là khỏi ấy mà."
Tôn Khinh không để nàng nói hết câu, chậm rãi nhếch lên nụ cười như ác quỷ.
"Dù là con trai hay con gái thì đều là trẻ con cả, bây giờ còn đề xướng nam nữ bình đẳng, chẳng lẽ mụ mụ Tề Mỹ cô có ý kiến gì với chuyện này?"
Một cái mũ lớn chụp thẳng lên đầu Tề Mỹ mụ mụ.
Tề Mỹ mụ mụ trố mắt, nam nữ bình đẳng, là giải thích kiểu đó à?
Tôn Khinh nảy ra một ý, mắt sáng rỡ nói: "Hay là ta cũng cào vào mặt con gái cô mấy cái, dù sao cũng chỉ vài ngày là khỏi, như vậy hai nhà không ai nợ ai, các người thấy thế nào?"
Tôn Khinh đảo mắt nhìn đám phụ huynh vây quanh, mọi người vội lảng tránh ánh mắt.
Nghe thì có vẻ đúng lý, nhưng mà không thể làm thế được!
Tề Mỹ mụ mụ nghe cách của Tôn Khinh, vội kéo Tề Mỹ ra phía sau.
Tôn Khinh lời lẽ lại càng sắc bén: "Cô đau lòng con cô, tôi cũng đau lòng con tôi. Tại sao con tôi bị người ta cào mà con gái cô lại ra xin lỗi thay? Hay là ta cào con gái cô một trận, rồi để con trai ta ra xin lỗi thay?"
Tôn Khinh miệng nhỏ liến thoắng: "Tôi đây là người coi trọng lẽ phải, coi trọng sự công bằng nhất đó, các người thấy đúng không?"
Tất cả mọi người: Ai tin cái quỷ đó!
Tề Mỹ sốt ruột, Tề Mỹ mụ mụ còn sốt ruột hơn.
Mấy phụ huynh khá thân với Tề Mỹ mụ mụ vội vàng xúm vào khuyên nhủ.
"Tề Mỹ mụ mụ, chị nói xin lỗi con nhà người ta một câu thì sao nào? Chị xem người ta bị cào hết cả mặt kìa."
"Đúng đó đúng đó, con bé này trông cũng được đó, chị nói lời xin lỗi đi cho xong chuyện."
Tề Mỹ mụ mụ không chịu được áp lực, quay người định chạy ra ngoài.
Tôn Khinh đã sớm đề phòng nước cờ này, giọng lạnh tanh nói: "Cô mà đi thì con gái cô ở trường coi như không dễ chịu đâu!"
Tề Mỹ mụ mụ cứng đờ, lập tức lo lắng quay đầu trừng Tôn Khinh: "Cô muốn làm gì?"
Tôn Khinh lại nở nụ cười trên môi: "Không phải tôi muốn làm gì, là hành vi của cô đó, trong mắt phụ huynh chính là ăn vạ khóc lóc làm càn. Tề Mỹ có người mẹ như vậy, thà để tôi là mẹ kế một lòng bảo vệ con trai còn hơn đấy?"
Tôn Khinh thấy Tề Mỹ mụ mụ im lặng, mặt đen như đáy nồi, lại nói: "Đến lúc đó, con trai tôi ở trường bị nói ra sao thì con gái cô ở trường sẽ bị người khác nói y như vậy. Cô tự mà nghĩ đi!"
Lời Tôn Khinh vừa thốt ra, tất cả phụ huynh đều im lặng suy tư.
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận