Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 1048: Thân khuê nữ còn đòi tiền a? (length: 4503)

"Linh Nhi à, Giang Hoài đến, ngươi giúp ta để mắt hắn một chút, đừng để cái tên Trương Quân nhà ngươi mang hắn đi những nơi vớ vẩn!" Tôn Khinh cười nói.
Tiết Linh lập tức trêu chọc: "Ôi ôi ôi, lo lắng vậy sao, ngươi đem cái tên lão Giang nhà ngươi cột vào thắt lưng mà mang đi nha ~"
Tôn Khinh nếu mà sợ bị người khác nói, thì đã không phải là Tôn Khinh.
"Ngươi cho rằng ta không nghĩ à, tin hay không, ta mà nói đem hắn buộc vào thắt lưng, hắn liền sẽ ngoan ngoãn ở yên chỗ thắt lưng của ta không nhúc nhích được?"
Tiết Linh trực tiếp bị cách nói mặt dày của Tôn Khinh làm cho kinh ngạc.
"Cũng chỉ có ngươi, người khác mà nói vậy, ta khẳng định mắng là bệnh thần kinh!"
Tôn Khinh trực tiếp cười đáp Tiết Linh: "Dạo này Vương Yến ở chỗ ngươi muốn kiếm chút chác hả?"
Tiết Linh nghe Tôn Khinh bắt đầu nói chuyện làm ăn, liền lập tức chỉnh thái độ nghiêm túc.
"Ừ, ở chỗ các ngươi trong thành phố, so với Hạ thành phố chúng ta bán tốt hơn. Các ngươi bán kiểu gì vậy?"
Tôn Khinh cười nói: "Hay là ta kêu Vương Yến đi dạy ngươi nhé?"
Tiết Linh nghe xong câu này của nàng, vội nói: "Thôi đi, ta với nàng không hợp cạ. Ở giữa cũng chỉ có ngươi, nếu không thì chúng ta đúng là hai đường thẳng song song, cả đời không muốn giao nhau!"
Tôn Khinh nghe thấy cách nói này của nàng, trực tiếp gào lên.
"Ngươi có kèm bài tập cho thằng Trương Khang nhà ngươi không?"
Vừa nói đến đây Tiết Linh liền bực mình: "Ta kèm nó? Nó kèm ta thì có!"
Tôn Khinh nghe ra, cơn giận này không nhỏ à!
"Cái thằng Trương Kiện nhà ngươi sao rồi, có còn liên lạc với bên nhà mẹ nó không?"
Tiết Linh trực tiếp cười nói: "Ta cho nó đi xưởng làm công rồi, đảm bảo mỗi ngày mệt như chó, muốn liên lạc với bên đó, không rảnh đâu!"
Tôn Khinh cười: "Vậy là do ngươi có ý định đó nha! Cái lão Trương nhà ngươi cũng để như vậy hả?"
Giọng Tiết Linh tự tin: "Có gì mà không được, ba nó không tìm việc gì cho Trương Kiện làm, chẳng lẽ còn trông mong vào hắn?"
Cuối cuộc gọi, Tôn Khinh cùng Tiết Linh dò hỏi chuyện của Tần Tương.
"Nàng một mình đến, không có ai khác đi cùng. Ngay cả quần áo để thay cũng không có, ta lại dẫn nàng đi mua mấy bộ quần áo, mới đưa nàng đến xưởng làm."
Tôn Khinh chính xác nắm bắt trọng điểm.
"Nàng tự thân không có tiền à?"
Tiết Linh nói luôn: "Tiền thuê khách sạn của nàng, đều là ta trả trước, ta đoán khi nàng ra khỏi nhà, chắc là đi gấp lắm, chân còn mang dép lê, ta còn mua cho nàng đôi giày nữa!"
Tôn Khinh: Vương An đây là đánh Tần Tương một cú trở tay không kịp đây mà!
Cũng không biết là Vương Bình rốt cuộc có biết chuyện Vương An theo sau hắn hay không nữa!
Tôn Khinh: "Nàng không có chuyện gì thì tốt rồi, ta chỉ tùy tiện hỏi thôi, chắc nàng sợ mất mặt, nên không chủ động liên lạc với ta. Ngươi cứ xem như không biết chuyện này!"
Tiết Linh: "Ừ!"
...
Sáng sớm, Tôn Khinh liền bị tiếng nói chuyện rì rầm bên ngoài đánh thức.
"Ngươi không thấy hả, lão Lý gia thay đổi rồi, y như đổi người luôn á!" Bà lão đối diện cửa mặt khoa trương nói.
Vương Thiết Lan cũng hùa theo.
"Ta biết mà, sáng sớm ta đi tản bộ đã thấy rồi, Lý Hương Mỹ muốn ăn sủi cảo ở quán sủi cảo nhà mẹ mình cũng không được nữa. Lão Lý gia nói, con gái mà muốn ăn, phải đưa tiền!" Biểu cảm của Vương Thiết Lan muốn bao nhiêu khoa trương thì có bấy nhiêu!
Bà lão đối diện mở to mắt: "Con gái ruột mà còn đòi tiền hả?"
Vương Thiết Lan: "Anh em ruột thịt còn phải phân minh mà! Con gái người ta đã lấy chồng, đâu phải còn chưa lấy. Hơn nữa, chẳng phải nó cũng làm quán sủi cảo sao? Sao lại không đi ăn ở quán của mình, cứ phải ăn ở quán nhà mẹ đẻ làm gì? Quán nhà mẹ đẻ làm ngon hơn hả?"
Tôn Khinh ở trong phòng nghe rõ mồn một, nhịn không được cong môi cười.
Nàng ta nghĩ chiếm hời cũng đâu có dễ như vậy ~ Bà lão đối diện cửa liền tiếp lời Vương Thiết Lan, cố ý cười mỉa: "Người ta thích ăn sủi cảo mẹ đẻ gói đó, sủi cảo mẹ đẻ gói thơm hơn!"
Hai mắt Vương Thiết Lan sáng lên, thần thần thao thao tiếp lời: "Ngươi đoán ta còn thấy cái gì nữa?"
- Hết chương mười, ngày mai tiếp tục!
Tiếp sức cho các tiểu khả ái, bảo tạp cố lên!
Cố lên cố lên cố lên!
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận