Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 742: Những cái đó đều là đại khái ~ (length: 3939)

Nàng dám cá cược, toàn huyện so với nàng dinh dưỡng tốt, một ngón tay cũng có thể chọn ra được!
Còn nói nàng dinh dưỡng không tốt?
Nàng mới là người dinh dưỡng không tốt đấy.
Tôn Khinh cúi đầu xuống, một tiếng, ôi trời ơi!
Đây là sáu tháng lớn sao?
Đây là trên bụng úp cái nồi lên hả?
"Ngươi cái này làm sao mà ăn lên được vậy? Sao mà to vậy?" Tôn Khinh chấn kinh, cả người cứ như là một đứa trẻ tò mò dán sát lại.
Giang Hoài mau kéo Tôn Khinh lên, đừng có mà xoay người nữa, xoay nữa là đè vào bụng người ta mất.
Người phụ nữ trẻ tuổi vừa thấy Tôn Khinh nói vậy, lập tức đắc ý.
"Mẹ chồng ta ngày nào cũng xào thịt cho ta, trứng rán, ngươi mà có điều kiện đó thì tốt nhất cũng ăn nhiều thịt vào chút!"
Tôn Khinh cúi đầu nhìn nhìn quần áo trên người, bộ quần áo này chẳng lẽ không phải hàng hiệu sao?
Nàng như là người không có tiền mua nổi thịt sao?
"Bụng ngươi chẳng lẽ không phải hai đứa đấy chứ?" Tôn Khinh một mặt không tin nói.
Giang Hoài ngượng ngùng ho khan một tiếng.
Người phụ nữ trẻ tuổi cười một mặt đắc ý: "Chỉ một đứa thôi, ta lại muốn sinh đôi đấy, cho đỡ việc!"
Tôn Khinh quay đầu nhìn người phụ nữ phía sau.
Người phụ nữ kia trông có vẻ ba mươi mấy tuổi, trên vai đeo túi da nhỏ, chân còn mang giày cao gót.
"Xin lỗi cho ta hỏi cô cái này được mấy tháng rồi?"
Người phụ nữ trung niên đã sớm nghe thấy Tôn Khinh cùng người nói chuyện, nghe xong Tôn Khinh hỏi vậy, cười nói: "Năm tháng."
Tôn Khinh xem cái bụng nhô ra của người ta, lại nhìn cái bụng của mình.
Không nhịn được đối với cái bụng lầm bầm một câu: "Cái đồ không có tiền đồ này!"
Một câu nói làm mấy người phụ nữ trong phòng chờ khám bệnh cười ha ha.
Một đám đều tới an ủi Tôn Khinh.
"Có người mấy tháng trước không lớn, mấy tháng sau lại lớn vù vù. Chỗ bọn tôi có người mấy tháng trước thì không nhìn ra chút nào. Kinh nguyệt của nàng lại không đều, còn không biết mình mang thai. Đợi đến khi con máy đạp thì mới biết, mấy tháng sau lớn như cái bánh bao bột lên men."
Một người khác cũng nói.
"Một người hàng xóm nhà tôi béo, sáu bảy tháng cũng không biết, sau đó bụng động đậy, vừa đi khám mới biết."
Tôn Khinh nghe thì trừng mắt: "Mấy người đó toàn là trường hợp đặc biệt cả thôi!"
Bộ dạng nàng cả kinh một chút làm mấy người bật cười.
Các nàng ở chỗ đó cười cười nói nói, có mấy người đã sinh một hai đứa, nói đến kinh nghiệm thì Giang Hoài liền ở bên cạnh dỏng tai lên nghe.
Tôn Khinh cũng nghe được nhiều kiến thức, vừa chuẩn bị giải thích với cô gái trẻ kia là mình không phải dinh dưỡng không đủ thì nghe thấy tiếng cãi nhau trong phòng.
"Ngươi tại sao không nói với ta là con gái con trai ta bỏ tiền, nếu ngươi không nói cho ta biết thì ta sẽ không nằm yên!"
Tiếng ồn ào rất lớn, bên ngoài nghe thấy rất rõ.
Giang Hoài không lên tiếng mà nhích lại gần Tôn Khinh.
Bác sĩ cũng ở trong đó la hét nói là quy định, người bên trong thì không nghe.
Hình như không phải một người mà là cả một nhà.
Tôn Khinh đến sau, không thấy, liền hỏi cô gái trẻ nhất trước mặt.
"Vừa rồi có mấy người đi vào vậy?"
Cô gái đứng trước mặt nàng, khoa trương chu miệng nói: "Cả một nhà công công, bà bà, cô em chồng, cô chị chồng còn có mấy đứa con nữa một đống luôn!"
Cũng may không đến mấy phút, bác sĩ phòng khác liền sang hỗ trợ.
Cả nhà đó ở bên trong ồn ào về chuyện mang thai, tiếng than khóc trách móc lớn nhất.
"Ta đã sinh năm đứa con gái rồi, dựa vào cái gì không nói cho ta biết, bệnh viện các người chỉ muốn lừa tiền của ta thôi, thấy ta sinh con gái mà ăn hiếp...."
Hai ông bà kia giọng cũng không nhỏ.
"Là con gái hay con trai hôm nay bệnh viện nếu không nói, thì chúng ta sẽ bám trụ lại đây, cả nhà sẽ ăn ở trong bệnh viện, ở luôn trong bệnh viện!"
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận