Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 10: Ta thật là quá chuyên nghiệp! (length: 4642)

Giang Hoài quỷ thần xui khiến thu hồi tay, hai trăm khối, cũng không biết có thể hay không chống đến mua vé xe đường về.
Tôn Khinh nhận tiền, cũng nên ý tứ một chút làm cái hậu mãi trong lòng, một mặt nghiêm túc đối Giang Hoài giải thích: "Lão công, kỳ thật ta bình thường rất ôn nhu, rất hiền lành đó!"
Giang Hoài yên lặng dời ánh mắt đi, nếu không phải mấy ngày nay tận mắt nhìn thấy hai trận, hắn liền tin!
Tôn Khinh nói xong nhíu mày: Sao còn không đi? Thật ăn cơm à?
"Lão công, ta đây đi mua ngay đồ ăn!" Nói xong cũng hùng hùng hổ hổ muốn đi.
Giang Hoài thấy Tôn Khinh giậm chân tại chỗ, vẫn là không động đậy thân mình, suýt chút nữa tức cười.
Hắn cưới về, là cái gì đồ dở hơi vậy?
"Không cần, không kịp. Ta không ở nhà mấy ngày này, ai đến gõ cửa cũng không nên mở, ai đòi tiền muốn đồ của ngươi, đều không được cho!" Giang Hoài vừa xoay người xách vali, vừa nói.
Tôn Khinh liền đợi câu này, cơ hồ là tiếng nói Giang Hoài vừa dứt, lập tức nghiêm chỉnh: "Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!"
Ách, sao lại nói ra lời trong lòng rồi!
Giang Hoài lần này là thật sự cười, nhờ bước nhanh đi mau, che giấu khóe môi đang cong lên.
"Lão công, trên đường đi chậm thôi, ta không vội, không kịp xe thì trở lại, ta làm đồ ăn ngon cho ngươi đó..." Tôn Khinh hai tay đặt bên miệng làm loa nhỏ, sợ nam nhân không nghe thấy như vậy, càng gọi giọng càng lớn.
Đến khi Giang Hoài hoàn toàn không thấy bóng dáng, nàng mới tặc lưỡi thu tay lại.
"Ta thật quá chuyên nghiệp!"
Một giây sau, nhanh nhẹn cắm cửa chạy về.
Túi giấy rất dày, nàng phải đếm xem có bao nhiêu tiền. Vừa rồi chỉ liếc mắt một cái, toàn là năm mươi đồng tiền mặt, ai biết bên dưới có thể không đều là không đầu không?
"Một hai ba... Bốn mươi sáu." Đều là mệnh giá năm mươi đồng tiền mặt, tổng cộng bốn mươi sáu tờ, tổng cộng là hai ngàn ba.
Thêm Giang Hoài vừa lấy đi bốn tờ, là hai ngàn năm trăm.
Đem nhiều tiền vậy để trong nhà, giấu...chắc cũng tốt!
Đếm xong chỗ này, nàng lấy ra từ nhà họ Giang, cũng phải đếm.
So với hai ngàn ba thì những thứ đó không đáng gì, lúc đếm, tâm tình cũng không giống nhau. Lúc trước là tâm bay bổng, đằng sau là xuyên tim.
Tiền giấy và tiền lẻ cộng lại chỉ có một trăm hai mươi. Một trăm đồng còn là của hồi môn bố mẹ nguyên thân cho, cả nhà họ Giang, toàn bộ tiền tiết kiệm chỉ có hai mươi đồng?
Nói câu khó nghe, nguyên thân đi chợ cũng không đủ! Nghèo như vậy, thảo nào bán con!
Nhiều tiền vậy, chắc chắn không thể để trong nhà, chừa chút tiền lẻ sửa sang lại phòng, còn lại đều gửi vào thẻ.
Bây giờ không sai biệt lắm mười hai giờ, nàng cũng không có đồng hồ để xem giờ, lát nữa phải đi mua cái đồng hồ đeo tay trước đã.
Nhân lúc bây giờ ngân hàng chưa mở cửa, trước tiên đi một vòng quanh địa bàn mà sau này mình sẽ sống!
Trong phòng tổng cộng hai gian phòng ở, bên trái lớn hơn một chút, trong phòng chỉ có một chiếc giường lớn, trên giường trải chiếu, trên chiếu là ga trải giường, gấp ngay ngắn, rất sạch sẽ thoáng đãng, một chút cũng không giống phòng của một người độc thân ở.
Trong phòng còn có một số đồ đạc đơn giản, bày biện rất ít, cũng đều sắp xếp chỉnh tề.
Vừa rồi Giang Hoài từ gian phòng này đi ra, từ cách bày trí trong phòng có thể thấy, rất giống phong cách của hắn.
Còn gian phòng kia không cần nói cũng biết, chắc chắn là của Giang Hải. Cửa phòng mở toang hoác, nàng không muốn nhìn cũng không được.
Trên giường, ga trải giường bị vón thành một cục trông rất trừu tượng, một nửa ở trên giường, một nửa ở dưới đất.
Trên giường còn có một cái bàn đọc sách, trên bàn đọc sách để một đống đồ thủ công chưa hoàn thành lộn xộn, còn có mấy linh kiện nhỏ rơi ở dưới đất.
Dựa vào tường có hai cái giá sách, trên giá chất đầy sách, Tôn Khinh tiện tay cầm một quyển, lật hai trang.
Sách về phương diện chế tạo công nghiệp, cấp ba đâu có học cái này nhỉ? Điều càng khiến Tôn Khinh bất ngờ là, trên sách còn có rất nhiều đánh dấu và chú thích, trông rất chuyên nghiệp.
Không ngờ, thằng em tiện nghi này, đầu óc cũng có chút kiến thức.
- Hết chương mười, ngày mai tiếp tục! Các tiểu khả ái, tám ngày không gặp, ta lại trở lại rồi đây!
Phía trước đã nói là không có liên kết gì mà, (hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận