Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 392: Đưa con rùa! (length: 4181)

Tiết Linh lúc đó tính tình cũng nổi lên, nàng học bộ dạng Tôn Khinh nói: "Nhưng là ngươi tự mình ở lại, không phải ta ép ngươi ở lại, có chuyện gì, ngươi đừng vô cớ gây sự với ta?"
Trương Khang trực tiếp trợn trắng mắt cho Tiết Linh xem, khiến Tiết Linh quay đầu bước đi!
Tôn Khinh vừa đi đến cửa nhà, Vương Thiết Lan liền trở lại.
"Muốn đi à"? Vương Thiết Lan chào hỏi.
Tôn Khinh đem chuyện mấy người Giang Hải ở lại nói, cơm tối nhờ Vương Thiết Lan lo liệu.
Vương Thiết Lan nghe xong, lén lút hỏi Tôn Khinh cùng Tiết Linh: "Hai đứa con của các ngươi, thật không có chuyện gì chứ?"
Tôn Khinh mặt không chút để ý.
"Không có việc gì, hắn nếu dám gây sự, tùy tiện đánh!"
Tiết Linh không có mạnh mẽ như Tôn Khinh, cười nói: "Thím, phiền thím, hắn muốn cái gì, thím cứ cho." Nói xong cũng từ đâu đó trong túi móc tiền ra.
Vương Thiết Lan nhanh tay đè tay Tiết Linh: "Làm gì vậy, ta đâu có đói kém gì hắn. Đừng lấy tiền, lấy tiền khách sáo quá đấy!"
Tiết Linh nghe vậy, thôi không móc tiền nữa, cười gật đầu.
"Được, thím, chúng ta đi thôi!"
Vương Thiết Lan nhanh chóng ra cửa tiễn người, vừa ra ngoài thì Tiểu Liên gánh giỏ tới.
"Khinh Nhi, may là các ngươi chưa đi, có đồ tốt này!" Tiểu Liên vui vẻ tăng thêm tốc độ.
Đồ gì vậy? Tôn Khinh chỉ đơn thuần là hiếu kỳ, nếu thật là đồ quý, nàng tuyệt đối không muốn!
Tiểu Liên vài bước đến trước, nhanh chóng vén giỏ lên, hai con rùa mai to bằng bàn tay, đang duỗi móng vuốt ra khỏi cái bình gốm ngó đầu ra.
"Hôm ban ngày ngươi không phải nói chân bị phồng rộp sao? Bôi máu rùa lên, mai là khỏi thôi!" Tiểu Liên hưng phấn nói.
Máu rùa?
Thôi đi! Cái kiểu bí phương, mẹo vặt hương thổ gì thế? Sao nàng chưa từng nghe?
"Tiểu Liên, thứ này quý đấy, ta nghe đối tượng ta nói, mấy nhà khách sạn lớn đều bán mấy chục đồng một con đó? Đắt quá, cô mau mang về nhà đi!" Mang đi mau, nàng sợ nhất mấy loại bò sát này.
Tiểu Liên vốn chỉ là chạy mang đồ đến thôi, còn hơn mấy chục đồng, chắc chắn là Tôn Khinh lừa nàng rồi, thứ này nếu thật quý như thế, sao không ai mua?
"Khinh Nhi, cô đừng gạt tôi, thứ này chỉ dùng để chích lể mạch máu thôi, ai mua cái này. Ở cái ao bùn nhà tôi nhiều lắm." Tiểu Liên không nói hai lời nhét vào tay Tôn Khinh.
Tôn Khinh giật mình, vội vàng kín đáo đưa cho Vương Thiết Lan, nhanh nhảu nói: "Mẹ, vừa nãy con thấy mấy người Giang Hải bị phồng tay, mẹ cầm cho họ dùng!"
Tiểu Liên thấy Tôn Khinh nhận, liền nở nụ cười tươi tắn.
"Không làm lỡ cô về, nhà tôi đang mời thôn trưởng ăn cơm đó? Tôi phải mau về nấu cơm."
Tôn Khinh sởn gai ốc, cứng ngắc khoát tay: "Đi nhanh đi nhanh đi!"
Tiểu Liên vừa đi, Tôn Khinh liền nhảy lên xe máy, vặn khóa liền chạy.
"Tỷ, còn có em mà, đừng bỏ em lại..." Vương Hướng Văn cẳng chân cẳng tay đuổi theo!
Tiết Linh tức tái mặt, vội vàng dẫn Vương Hướng Văn đuổi theo.
Vừa ra khỏi thôn, liền nghe thấy tiếng xe máy "tút tút tút".
Chạy rất nhanh, phía sau kéo theo một trận bụi đất mù mịt.
Vừa nghĩ tới một lát nữa mặt lại đầy đất, Tôn Khinh tâm tình liền không tốt, lại vừa quay đầu, sau lưng nàng cũng y như vậy.
Trong phút chốc không thể diễn tả được tâm tình của mình.
Đường không bằng phẳng, không thể trách nàng chạy nhanh được!
Xe máy rất nhanh tới trước mặt, Tôn Khinh liếc mắt một cái nhận ra người lái xe máy là Giang Thuận.
Giang Thuận chắc chắn là nhận ra nàng, đi ngang qua nàng thì cố tình rồ ga.
Khói đen lại bụi mù, khiến Tôn Khinh bị xông cho bực mình, tức khắc mắng lên.
"Ba Thuận tử, giỏi thì đừng chạy, xem ta không đánh chết ngươi..."
Tiết Linh dẫn Vương Hướng Văn từ phía sau đuổi theo, vội dừng xe lại.
"Tỷ, hay là em về thôn đánh hắn?"
- Tám chương kết thúc, ngày mai tiếp tục!
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận