Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 1201: Bọn ta trò đùa a! (length: 4177)

Tôn Khinh bị quăng qua hai lần, liền không qua nữa.
Cũng kéo Lương Tuấn Nga đừng để nàng đi qua.
"Đừng đi, không thấy hai lão thái thái càng đánh, vẻ mặt cười càng lớn sao?" Tôn Khinh nhếch mép nói ra phát hiện của mình.
Rất muốn lấy cái kính râm lớn che mắt lại, nàng một chút cũng không muốn nhìn thấy!
Thảo nào Tôn Hữu Tài không đi khuyên can, cái này phải là bao nhiêu năm kinh nghiệm lão làng, mới có thể khiến một người đầu óc như một sợi dây thép, liếc mắt một cái liền nhìn ra được a!
Tôn Khinh: Ta bị chấn kinh sâu sắc!
Lương Tuấn Nga ban đầu còn không nghe, lại bị kéo lại, thấy bà bà kéo nàng, Vương Thiết Lan đứng một bên không ra tay, lúc này mới đi đến chỗ Tôn Khinh đang đứng.
"Tính khí bà bà ta, bao nhiêu năm không ai chọc giận nàng rồi ~" Lương Tuấn Nga cảm thán nói.
Tôn Khinh lập tức cười đáp lại nàng: "Ngươi nên nói, nàng bao nhiêu năm, không đánh nhau thoải mái như vậy rồi!"
Lương Tuấn Nga nhìn chằm chằm vào chỗ đánh nhau: Hình như ~ cũng đúng!
Từ sau khi nhà bọn họ có tiền, lão thái thái đi đến đâu đều có người nịnh nọt, ngay cả những người trước kia từng cãi nhau với nhà bọn họ, nói chuyện cũng đều cẩn thận tươi cười, lão thái thái hình như sau trận đánh kia, liền thay đổi.
Trước kia là người hoạt bát như thế mà, trong lòng có gì liền nói cái đó ~ Lão thái thái và Vương Thiết Lan càng mắng càng hăng, càng cào xé càng có sức.
Chưa đầy chốc lát đã thu hút những người nhặt hàng hải sản ở nơi khác đến.
Tôn Khinh sợ làm Giang Lai Lai và tiểu đệ sợ hãi, vừa định đến nói với bọn họ vài câu, vừa quay đầu, đã thấy Tôn Hữu Tài chỉ chỗ hai lão thái thái đánh nhau, cười hắc hắc nói chuyện với hai đứa trẻ.
"Hai người đó đùa à? Thú vị nhỉ? Các con đoán xem ai có thể quật ngã ai?"
Tôn Khinh: "... " Nói vậy, cũng được!
Lão thái thái: "Cái gì cũng có thể nói ra được, ngươi đúng là không biết xấu hổ, cưới vợ trẻ hơn nhiều tuổi, còn tâng bốc lên tận trời, hắn giỏi thế nào, tuổi cũng lớn rồi, rõ ràng là cưới một cô nương về nhà nuôi báo cô..."
Vương Thiết Lan: "Như thế còn hơn nhà các ngươi nhiều, khen con trai tận trời, thế rồi sao, người ta rõ ràng là không muốn..."
Tôn Khinh nghe nghe, liền cảm thấy hai lão thái thái lạc đề.
Sao giống như đổi đề rồi vậy?
Người bên cạnh chen chúc đến, người một câu, ta một câu, nghe mà khóe miệng Tôn Khinh giật giật.
"Hai người này chắc là thông gia, nhà trẻ hơn kia là con trai, nhà nhiều tuổi hơn kia là con gái. Con trai bên ngoài có người, nhà con gái không chịu, thế là đánh nhau..."
Tôn Khinh nghe suýt chút nữa bật cười.
Đánh nhau thế này, cãi nhau thế kia? Cũng thú vị đấy!
Đến khi lão thái thái và Vương Thiết Lan hoàn hồn lại thì bên trong ba lớp ngoài ba lớp, đã toàn là người.
Lưu Soái vội vàng chạy đến, nghe thấy tiếng lão thái thái cãi nhau, suýt chút nữa hết hồn.
Ông chủ Trương có dặn, nhất định phải dỗ dành hai người này ~ Hắn vừa đi nhà xí một lát thôi mà, sao đã đánh nhau rồi ~ Trời ơi ~ "Nhường một chút, nhường một chút ~" Khi Lưu Soái chen vào bên trong thì hai lão thái thái đã cùng chung chiến tuyến, đồng loạt hướng ra ngoài.
"Xem cái gì mà xem, bọn ta chị em già bao nhiêu năm không gặp, nói chuyện lớn tiếng chút, các người nhao nhao cái rắm gì..."
Một câu nói đã làm những người can ngăn, tất cả đều ngớ người!
Lão thái thái trách mắng trước, Vương Thiết Lan trách mắng sau.
Hai người mắng xong, không tốt ý tứ nhìn đối phương.
"Chuyện này nháo ~" Vương Thiết Lan mặt có chút không được tự nhiên.
Mặt lão thái thái cũng có chút cười: "Không nói, rất sảng khoái..."
Người can ngăn, mắt ma nhìn hai lão thái thái tay nắm tay, cười cười nói nói.
Các người bảo mặt bị cào xước một đường dài là đùa sao?
Ai mà tin?
Tôn Hữu Tài nhanh chóng bảo mọi người đi: "Tản ra hết đi, không có chuyện gì đâu, hai lão thái thái đùa nhau ấy mà..."
Tôn Khinh và Lương Tuấn Nga cũng nhanh chóng phụ họa.
"Mẹ ta đùa đó à?"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận