Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 418: Ngươi vừa rồi cười! (length: 4244)

Giang Hoài nghe xong Tôn Khinh nhắc đến chuyện váy kia, ánh mắt chợt lóe lên.
"Đổi cái khác đi, cái váy đó ta vừa giặt rồi."
Tôn Khinh im lặng liếc mắt: "Vậy thì áo thun váy ngắn, ở chỗ tủ quần áo phía bên kia."
Giang Hoài giọng điệu trầm ổn: "Ta tìm cho ngươi quần áo rồi."
Tôn Khinh theo tay Giang Hoài nhìn sang: Thảo, lúc nàng mới đến chỗ này mặc đồ của mấy bà cô.
Chẳng phải nàng đã ném đi rồi sao? Sao lại còn ở đây?
"Lão công, ta không muốn mặc bộ này, quê mùa quá."
Ánh mắt Giang Hoài tối sầm lại lướt trên người Tôn Khinh một vòng, cô nàng có cảm giác như đang bị nhìn liền cúi đầu xem thử.
Thảo, sao lại xanh xanh tím tím, như bị người đánh vậy?
"Bây giờ ngươi còn muốn mặc váy ngắn sao?" Giang Hoài yếu ớt nói.
Tôn Khinh trừng mắt liếc hắn một cái, hùng hổ chỉ vào đồ thể thao trong tủ quần áo.
"Ta muốn mặc cái kia."
Giang Hoài thấy Tôn Khinh có vẻ thật sự tức giận, cũng không nói nhiều, trực tiếp đi lấy!
Quần ống loe thể thao cạp cao, thêm áo tay cánh bướm ngắn sau lưng.
Ngoại trừ vết tích trên cổ tay và cổ quá rõ ràng ra, thì những chỗ khác coi như đã che chắn được.
Cổ tay buộc hai cái khăn tay nhỏ làm bảo vệ, trên đó đeo vòng tay vàng, vừa nhàn nhã vừa tinh xảo.
Vùng cổ thì khá phiền phức, may mà Tiết Linh hai hôm trước tới có mang theo cho nàng một chiếc khăn lụa, miễn cưỡng cải tạo thành khẩu trang chống nắng, còn có thể mang đi ra ngoài.
Giang Hoài trơ mắt nhìn Tôn Khinh như ảo thuật gia lấy đồ vật từ trong đó ra, mấy lượt liền tự trang điểm thành một cô nàng thanh xuân xinh đẹp, không nhịn được mím môi một cái.
"Lão công, ba mẹ ta đâu? Hôm nay Tiết Linh có tới tìm ta không?" Tôn Khinh trang điểm xong, lập tức ríu rít hỏi han.
Giang Hoài đáy mắt lóe lên một tia nhu hòa cưng chiều: "Cha mẹ sáng sớm đã đi rồi, Tiết Linh không tới."
Tôn Khinh nhíu mày, có chút bất ngờ.
Đi ra ngoài, ánh nắng buổi chiều đặc biệt chói mắt. Tôn Khinh theo bản năng tựa đầu vào người Giang Hoài, thích ứng một hồi mới mở mắt ra.
Không khí sau cơn mưa trở nên trong lành khác thường, mặt trời cũng rạng rỡ lạ thường.
"Em họ ta đâu?" Tôn Khinh tiện miệng hỏi thêm một câu.
Giang Hoài kiên nhẫn đỡ Tôn Khinh đến ghế mềm: "Hắn đi cửa hàng vật liệu rồi."
Sáng sớm Vương Thiết Lan nấu cháo gạo táo đỏ định cho khuê nữ uống, Giang Hoài hâm nóng hai lần, Tôn Khinh đều không tỉnh.
Dứt khoát buổi trưa lại nấu một nồi khác.
Sau khi đỡ Tôn Khinh ngồi xuống, hắn liền đi vào bếp bận rộn.
Tôn Khinh nhàm chán đảo mắt nhìn Giang Hoài.
Ngoại trừ sức lực quá lớn, thời gian quá cái kia ra thì, dường như cũng không có tật xấu gì.
Lời này nếu để cho những cô gái như lang như hổ kia nghe thấy, chắc chắn sẽ tranh nhau cướp đoạt.
Tôn Khinh nghĩ đến đây, không khỏi bật cười.
Nàng hình như nhặt được bảo rồi!
"Giang Thuận mấy năm nay, sẽ không ra ngoài!"
Tôn Khinh đang ăn cơm thì Giang Hoài thình lình nói một câu.
Sẽ không ra ngoài? Có phải ý mà cô nghĩ không?
"Lão công, ta cũng không thể can tội, chuyện pháp luật, cho dù là vì ta cũng không được!" Tôn Khinh vừa là khách sáo, vừa là căn dặn.
Giang Hoài khẽ mỉm cười, nói trấn an: "Chính hắn gây chuyện, không liên quan tới ta!"
Bang một tiếng, thìa rơi vào trong bát.
Tôn Khinh một mặt kinh ngạc nhìn Giang Hoài, ngón tay xanh xao, trực tiếp chạm lên má hắn.
"Lão công, vừa nãy anh cười." Giọng điệu cực kỳ kinh ngạc.
Giang Hoài hiếm khi ngượng ngùng quay mặt đi: "Là người đều sẽ cười, ta đương nhiên cũng vậy!"
Tôn Khinh sốt sắng nói: "Chúng ta kết hôn lâu như vậy rồi, ta mới thấy anh cười lần đầu. Anh nên cười nhiều một chút, rất đẹp trai!"
Giang Hoài vừa muốn nói thì lập tức bị Tôn Khinh ngắt lời.
"Thôi đi, anh vẫn đừng nên cười. Không đúng, là chỉ được cười với ta, không được cười với người khác!" Sợ ở bên ngoài có đám ong bướm bu đến, cô là đến hưởng thụ chứ không phải đến đánh đuổi.
Lần này Giang Hoài cười lớn tiếng hơn, càng thoải mái, trực tiếp kéo nàng lại gần.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận