Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 1235: Không khả năng, tuyệt đối không khả năng! (length: 4070)

Đã đặt xong vé xe về, Tôn Khinh lập tức gọi điện cho Tiết Linh.
"Nhanh vậy, ta cảm giác các ngươi vừa mới đến!" Tiết Linh ngữ khí có chút luyến tiếc.
Tôn Khinh vội vàng ôn tồn an ủi: "Chẳng phải còn có mấy ngày sao? Với lại, ta cũng không phải không đến nữa!"
Tiết Linh lại nói chuyện điện thoại với Tôn Khinh một lát, Tôn Khinh sắp ra cửa nên cúp máy.
Tiết Linh nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy không ổn!
Không thể chỉ lo bận bịu việc trước mắt mà để Tôn Khinh về như vậy.
Tiền kiếm mãi không hết, kiếm nhiều bao nhiêu cũng là nhiều thôi!
Nàng lập tức xử lý công việc đang dở, xử lý xong, định đi tìm Tôn Khinh thì Trương Quân gọi điện thoại đến.
"Ba má ta muốn đi bờ biển chơi, giao cho người khác ta không yên tâm, ngươi dẫn bọn họ đi chơi nhé?"
Tiết Linh lập tức không chịu, kể chuyện Tôn Khinh sắp về.
Trương Quân im lặng vài giây, rồi bắt đầu cầu xin Tiết Linh.
"Ba má khó lắm mới đến, bọn họ còn nhất quyết muốn ngươi dẫn đi, rõ ràng trong lòng rất tán thành ngươi là con dâu mà!"
Tiết Linh lập tức bĩu môi nói: "Ta lạ gì sự tán thành của họ! Không đồng ý thì ta càng sống tự tại!"
Người ta đối tốt với nàng một chút, nàng liền được đà lấn tới.
Nếu mà như vậy, nàng thà rằng người ta đừng đối tốt với nàng. Trương Quân đáng thương tội nghiệp lên tiếng, từ đầu dây bên kia truyền tới.
"Linh Nhi à, làm ơn đi mà ~"
"Vợ yêu à ~"
"Bà xã ~"
Giọng điệu nũng nịu đó khiến Tiết Linh nổi da gà.
"Được rồi, ta nói trước cho ngươi biết, đến lúc đó chúng ta mà cãi nhau, ngươi đừng trách ta!" Tiết Linh báo trước cho Trương Quân để phòng ngừa.
Trương Quân gần như lập tức phân trần: "Sao có thể, nếu em cãi nhau với họ, anh sẽ không bênh em sao~ cưng à, em đừng có oan cho anh đó nha ~"
Lại là một tràng lời nói ngọt như mật chết người!
Tiết Linh có lúc nghĩ, liệu Giang Hoài có nói những lời buồn nôn như vậy với Tôn Khinh không. Vừa có ý nghĩ đó, nàng lập tức lắc đầu.
Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!
Một người như Giang Hoài, nếu mà giống Trương Quân đáng ghét như vậy, nàng sẽ quỳ xuống đất xin lỗi Tôn Khinh.
...
Tôn Khinh và Trần Nghiên vừa định ra cửa thì nhận được điện thoại của Tiết Linh.
"Đừng đi ~ chờ ta!"
...
Tôn Khinh còn tưởng Tiết Linh lại đang dở chứng gì đó, vừa thấy nàng từ xe bước xuống, lập tức tiến lên, ôm nàng xoay một vòng!
Để nàng biết thế nào là sức mạnh của bạn gái!
Nhưng khi nhìn thấy hai ông bà già từ trên xe bước xuống, Tôn Khinh suýt chút nữa đã ném Tiết Linh ra ngoài!
Không cần suy nghĩ, nàng cũng biết hai người này là ai!
"Linh Nhi à, sao ngươi lại mang cả ba mẹ chồng ngươi đến đây?" Tôn Khinh nhỏ giọng nói.
Tiết Linh không đáp lời nàng, trực tiếp nói với hai ông bà đi đến: "Đây là bạn tôi, Tôn Khinh, ba mẹ cô ấy đều đi biển bắt hải sản rồi, lát nữa các bác đi cùng bọn họ cũng được, ba mẹ cô ấy đều dễ tính, người lại rất tốt, rất thật thà, nói chuyện rất hòa nhã ~"
Tôn Khinh: Ngươi chắc chắn đang nói về hai ông bà Tôn Hữu Tài đấy hả?
Ba mẹ của Trương Quân là người làm công tác văn hóa, mỉm cười chào hỏi Tôn Khinh.
"Ta nghe thằng Trương Kiện với Trương Khang nhà ta kể, cháu thông minh lắm, dạy bọn nó không ít thứ!"
Tôn Khinh: Không hiểu sao bị phát thẻ người tốt cảm giác!
"Bác à, cháu đâu có giỏi đến thế, cũng chỉ là bình thường nấu cơm cho chúng nó, dọn dẹp nhà cửa thôi!"
Lời ngon tiếng ngọt, ai mà chẳng biết nói chứ!
Tiết Linh trừng mắt nhìn Tôn Khinh: Ôi chao!
Nếu không biết ngươi là người như thế nào, ta đã để ngươi lừa rồi!
Tôn Khinh vội vàng dẫn họ đi tìm vợ chồng Tôn Hữu Tài.
Họ vừa ra cửa không lâu, chính là bãi biển quen thuộc mà họ thường đến.
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận