Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 415: Nghĩ hảo? (length: 4357)

Giang Hoài mặt không đổi sắc đem quần áo ướt để qua một bên trên ghế, tiện miệng bảo Tôn Khinh tìm một đôi dép lê cho nàng.
Nếu dép lê ở bên ngoài còn dễ nói, dép lê lại ở ngay trong phòng, nàng ngay cả muốn kiếm cớ đi ra ngoài hóng gió một chút cũng không được.
Tôn Khinh lề mà lề mề đến tủ quần áo bên trong lấy đôi dép lê vừa mua cho Giang Hoài ra, vừa mới quay người lại, liền bị cơ, thịt, quần tạc trước mắt làm nứt tim gan!
Ta lạy ông trời, đây là không tốn tiền, không nhọc sức mà có thể thấy sao?
Giang Hoài quả thực là sinh trưởng ở trên mệnh của nàng!
Giang Hoài không có mặc áo Tôn Khinh đưa tới sau lưng, hắn thấy Tôn Khinh đi tới, tùy ý đưa khăn mặt trong tay cho nàng.
"Giúp ta lau lưng!"
Tôn Khinh còn không biết mình đã nhận lấy thế nào, chờ phản ứng lại, tay đã đang lau.
Rốt cuộc hắn đã luyện như thế nào vậy?
Chẳng lẽ đây là truyền thuyết mặc áo thì gầy, cởi áo thì có thịt?
Nghĩ đến cánh tay khỏe đến đáng sợ hôm đó, Tôn Khinh vụng trộm liếc mắt nhìn xương bả vai, thấy Giang Hoài không để ý, một đường kéo dài xuống tận eo.
Đúng như nàng dự đoán, thấy được cơ eo cuồn cuộn, còn có vòng hông rõ ràng, đường giáp.
Giang Hoài nếu mà dáng vẻ này đi phòng tập gym, chắc chắn phút chốc bị mấy bà phú bà và tiểu tỷ tỷ để mắt tới.
Khăn mặt không biết rơi khi nào, lúc Tôn Khinh phản ứng lại, đã không biết "lau" bao lâu.
Mặt oanh một tiếng đỏ bừng lên tận mang tai!
Giang Hoài không biết xoay người từ lúc nào, ánh mắt nhìn Tôn Khinh đầy phức tạp.
Tôn Khinh như bị bỏng tay, vội rụt tay lại, còn xấu hổ, thẹn thùng giấu tay ra sau lưng.
Tiếng cười trầm thấp đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu, Tôn Khinh mặt đỏ bừng thẹn thùng, cũng không nhịn được nữa, xông tới.
"Quê chết mất, ngươi đừng cười nữa..."
Giọng nũng nịu phàn nàn, còn có tiếng cười trầm thấp xen lẫn cùng nhau, nam tính hữu lực, nữ tính kiều mị, đang đan vào, mông lung không ngừng lên men sinh ra bọt hồng.
Lần này Giang Hoài cuối cùng toại nguyện khép hai tay lại, tiếng cười trầm thấp, mang theo sự tự tin quyết định phải có!
"Nghĩ kỹ chưa?"
Giang Hoài thình lình hỏi, quả thực làm Tôn Khinh xấu hổ, thẹn thùng lên một bậc thang nữa.
Tôn Khinh lớn ngần này, từ trước tới nay chưa từng e thẹn thế này, cái sự e thẹn của đời này đều dồn hết lên người Giang Hoài.
Đáng tiếc, mọi chiêu thức làm nũng của nàng ngày thường, vào giây phút này hết thảy không có tác dụng.
Giang Hoài chính là muốn một câu trả lời thật sự!
"Sao ngươi lại thế này? Chẳng phải muốn ta nói ra thì ngươi mới cao hứng sao?" Tôn Khinh véo lưng người nào đó mấy cái.
Giang Hoài nắm chặt hai tay, sợ Tôn Khinh sẽ không nghe thấy vậy, từng chữ từng chữ nói rất hữu lực.
"Đúng, muốn làm ta cao hứng, ngươi hãy nói đi!" Giang Hoài trước mặt Tôn Khinh, cuối cùng bộc lộ ra một tia bản tính.
Dù chỉ là một tia, cũng vẫn bá đạo, chuyên quyền, độc đoán!
Trong tai Tôn Khinh là tiếng tim đập mạnh mẽ của ai đó, cuối cùng không thể không thừa nhận, dạo lâu đánh ngỗng, cuối cùng vẫn bị nhạn mổ vào mắt.
Cái gì tương kính như tân, cái gì tình cảm lạnh nhạt, đến chỗ nàng, đều đạp mã thay đổi cả!
"Được được được, ta đồng ý, ta đồng ý, ta đồng ý, tổng được chưa!" Tôn Khinh vò đã mẻ lại thôi, chẳng phải muốn nghe sao? Liền cho ngươi nghe thật đã cái một thể!
Ai ngờ đáp lại nàng là, một lực đạo đủ để làm nàng nhu nhuyễn, nghiền nát, vào thời khắc mạnh nhất, nàng cảm thấy hô hấp đều căng thẳng, da thịt đau nhức.
Lực đạo đáng sợ, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, lại đủ làm tim Tôn Khinh đập nhanh cả đời!
"Được rồi, bọn họ sắp về tới rồi, ngươi muốn nói gì, buổi tối có nhiều thời gian nói!" Giang Hoài như vừa trở về, từng chút buông lỏng tay, mắt vẫn nhìn chằm chằm người bên cạnh.
Tôn Khinh mặt lại thẹn lại hồng.
Hắn làm thế nào mà có thể dùng vẻ mặt lạnh như băng, nói ra lời làm người ta hoảng loạn, rối bời?
Hừ, lão nam nhân này trước kia chắc chắn chơi bời lắm, không được để nàng bắt được, nếu không tuyệt đối không tha cho hắn!
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận