Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 67: Yêu thích này dạng tỷ tỷ! (length: 4141)

Khi Giang Hải chạy tới, vừa đúng lúc nghe thấy Tôn Khinh sai Tôn tiểu đệ đi lấy bát đũa.
"Mỗi lần cầm một cái thôi, đừng có ngã!"
Tôn tiểu đệ liền giống như gánh trên vai một sứ mệnh lớn lao, chạy ngang qua Giang Hải, rồi đi lấy bát.
Biểu tình lạnh lùng của Giang Hải răng rắc một tiếng rạn nứt.
"Giang Hải, đừng đứng như khúc gỗ ở đó nữa, lại đây bưng cơm!" Tôn Khinh thoăn thoắt xới thêm một bát canh đậu xanh đặt lên bàn, đậu xanh nhiều mà canh ít.
"Bát này là cho ba ngươi."
Giang Hải mặt đờ đẫn nhìn bát canh đậu xanh: Bưng hay không bưng, đây là một vấn đề mang tính nguyên tắc.
"Tỷ tỷ, bát mang đến rồi!" Đôi chân ngắn nhỏ động tác còn nhanh hơn Giang Hải, đã bưng bát về, còn giống như hiến vật quý giơ lên cho Tôn Khinh xem.
Tôn Khinh vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tôn tiểu đệ, biểu cảm vô cùng khoa trương: "Tiểu đệ giỏi quá nha, hồi tỷ bằng tuổi em, đi đường còn chưa sõi, mà em đã có thể giúp việc nhà rồi, giỏi quá đi!"
Tôn tiểu đệ rụt rè nhìn Tôn Khinh, ánh mắt như muốn nói: Thật vậy á?
Tôn Khinh cười hì hì xoa xoa đầu Tôn tiểu đệ, giọng điệu thúc giục nói: "Lại đi lấy cho tỷ một cái bát nữa!"
Tôn tiểu đệ mắt mở to: Tỷ tỷ hình như không giống bình thường, hắn thích tỷ tỷ như vậy.
"Vâng." Tôn tiểu đệ ngoan ngoãn gật đầu, xoay người chạy.
Giang Hải mặt đờ đẫn nhìn bóng lưng Tôn tiểu đệ: Thằng nhóc phản bội này, hắn làm bao nhiêu là vì ai chứ!
Tôn Khinh liếc mắt nhìn Giang Hải, giọng điệu ghét bỏ: "Anh xem anh đi, xem lại tiểu đệ nhà người ta xem, chậc chậc chậc..."
Giang Hải tức giận nhìn Tôn Khinh: Tức quá đi! Nhưng hoàn toàn không biết nên phản bác thế nào!
Tôn tiểu đệ chạy lạch bạch mấy bước lại ôm một chiếc bát về, giọng nịnh nọt còn lớn hơn vừa nãy mấy phần.
"Tỷ tỷ, cho nè!"
Tôn Khinh nhìn Tôn tiểu đệ vẻ mặt cầu khen, cười tủm tỉm thỏa mãn tiểu tâm tư của trẻ con.
"Tiểu đệ, em mới sáu tuổi, đã biết giúp tỷ làm việc rồi. Không giống ai kia, cái đồ lười biếng, chỉ biết ăn, không biết làm gì."
Cái đồ lười biếng nào đó Giang Hải nổi cơn thịnh nộ: Đừng tưởng rằng hắn không nghe ra là đang nói hắn!
Chẳng phải là bưng bát canh đậu xanh thôi sao?
Ai mà không biết! Hắn lớn như vậy, còn có thể để một thằng nhóc con coi thường chắc?
Tôn Khinh nhìn bóng lưng tức giận của Giang Hải cười trộm: "Ngoan tiểu đệ, lại đi lấy thêm cho tỷ một cái bát nữa đây!"
Tôn tiểu đệ hôm nay cả ngày không hề nghe thấy tỷ tỷ mắng hắn, lại còn khen hắn, xoa đầu hắn, vui mừng đến quên cả sợ hãi, ngọt ngào vâng một tiếng, chân ngắn lon ton chạy đi.
Đồ ăn đều đã bày lên bàn, vợ chồng Tôn Hữu Tài cũng trở về.
"Cha mẹ, buổi tối hai người muốn ở lại đây không?" Tôn Khinh vừa cầm đũa vừa hỏi.
Vương Thiết Lan vội xua tay: "Không đâu, không đâu, từ chỗ này về nhà có mấy bước chứ mấy, bọn ta về nhà ngủ cho yên tâm."
Tôn Khinh cũng không khuyên: "Vậy được, hai người mau ăn đi, ăn xong thì đi xe ba gác về!"
Vợ chồng Tôn Hữu Tài nghe xong, cơm cũng chẳng muốn ăn nữa.
Con gái thật sự cho bọn họ mang xe ba gác đi sao, con rể sẽ không nói gì chứ?
Giang Hoài thấy Tôn Hữu Tài nhìn hắn đầy mong chờ, lập tức nói: "Hôm nay trời đẹp, gió cũng thổi cả ngày rồi, trên đường hẳn là có thể lái xe."
Vợ chồng Tôn Hữu Tài nghe xong, kích động vô cùng. Vì quá kích động nên cũng quên cả kiềm chế, một người ăn ba bốn cái bánh bao to không nói, còn càn quét hơn phân nửa đồ ăn vào bụng.
So với vợ chồng Tôn Hữu Tài, cha con Giang Hoài rõ ràng ở thế yếu, muốn gắp thêm chút đồ ăn thì cơ bản là phải tranh nhau!
Tôn Khinh im lặng trợn mắt, còn tưởng đồ ăn làm nhiều, mẹ nó, hóa ra không đủ!
Hai vợ chồng Tôn Hữu Tài này đúng là một ngày cũng không thể nhịn được, tất cả đều lộ ra hết rồi.
Tôn Khinh im lặng lại đi múc cho Giang Hoài một bát canh đậu xanh, thật sự chỉ có canh, không có một hạt đậu nào.
Thấu hợp xả hỏa!
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận