Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 243: Hắc hắc hắc! (length: 4397)

Hôm qua Tôn Khinh liền cùng Vương Thiết Lan nói hôm nay Hướng Quỳ tới học làm mễ cao, hạt đậu đã đều được pha trước. Tôn Hữu Tài đem xe gỡ xong, Vương Thiết Lan lại cưỡi xe điện đi một chuyến chợ, đem các nguyên liệu còn lại mua về.
Chờ lúc trở lại lần nữa, không chỉ có Hướng Quỳ tới, ngay cả Mã Ái Hoa và Điền Chí Minh bọn họ cũng đều tới.
Tôn Hữu Tài chào hỏi công nhân lắp đặt cửa sổ ở sát vách, bên này thì Giang Hải chào đón.
Nhìn thấy hai người hàng xóm, Hướng Quỳ, Mã Ái Hoa, Điền Chí Minh bốn người rất không tự nhiên, nhanh chóng tìm cớ sang nhà bên hỗ trợ để tránh mặt.
Trong nhà từ trước đến nay chưa từng náo nhiệt như vậy, trước kia mấy công nhân tới thì không tính, vì họ có lương. Lần này đều là hàng xóm láng giềng, Giang Hải đều không biết nên tiếp đãi như thế nào.
Vội vàng lấy đường đỏ ra, pha nước đường đỏ cho Hướng Quỳ và Mã Ái Hoa.
Cậu học theo Vương Thiết Lan, trước đây nhà có khách, Vương Thiết Lan từng nói, ở thôn họ, khách nam thì pha nước đường trắng, khách nữ thì pha nước đường đỏ, coi như là chiêu đãi tốt nhất. Nhớ kỹ một lần, Giang Hải liền khắc ghi trong lòng.
Hướng Quỳ thấy Giang Hải tất bật ngược xuôi, trong lòng lại tự mắng một câu, vội vàng nói: "Đại Hải, không cần đâu, chúng ta không khát, ngươi đừng vội."
Giang Hải từ trong bếp lấy một đĩa đậu phộng rang ra, bày lên bàn đặt giữa Hướng Quỳ và Mã Ái Hoa.
Cậu hôm qua rõ ràng thấy còn rất nhiều, mới một đêm mà sao hết rồi? Chuột ăn mất rồi sao?
Mã Ái Hoa vừa nhìn Giang Hải vừa cảm thán, nói với Hướng Quỳ: "Đại Hải đứa nhỏ này quá tuyệt rồi, nếu con trai xú tử nhà ta được một nửa của hắn thì tốt quá!"
Hướng Quỳ đã sớm hối hận đến xanh cả ruột, Đại Hải tốt như vậy, trước đây sao mình có thể nói ra những lời khó nghe như vậy chứ?
"Đúng đấy, hai đứa nhà ta cộng lại cũng không bằng Đại Hải. Đại Hải vừa chịu khó, vừa hiểu lễ nghĩa, rốt cuộc là thế nào lớn lên vậy? Ta hâm mộ chết đi được, chỉ muốn bắt đổi lấy nhà ta!"
Mã Ái Hoa thấy Giang Hải đỏ mặt, liền trêu ghẹo: "Tiểu tử đã đỏ mặt rồi, khoan đã, Đại Hải lớn lên cũng tuấn đấy. Đám thanh niên trẻ ở chỗ này của chúng ta, không ai sánh được."
Hướng Quỳ phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy, lớn thêm mấy tuổi, dạng tiểu tử này, các cô nương còn chẳng tranh nhau giành giật ấy chứ!"
Mã Ái Hoa vẻ mặt tiếc nuối đấm vào đùi: "Nếu con gái nhà ta không còn nhỏ, ta đã muốn gả cho Đại Hải rồi!"
Giang Hải bị Hướng Quỳ và Mã Ái Hoa mỗi người một câu làm cho mặt đỏ bừng sắp nhỏ máu, không ở lại được nữa, thật sự không ở lại được nữa.
Ở thêm nữa, nửa đời sau của cậu chắc bị người ta an bài hết cả rồi.
Biết các nàng là tìm Tôn Khinh, vừa định đi gọi người, Vương Thiết Lan tới.
Giang Hải liền như nhìn thấy cứu tinh, nhanh chóng chạy chậm đến chỗ xe đẩy.
"Bà ngoại, cháu dỡ hàng giúp bà, bà mau vào nói chuyện với các cô đi!"
Phụ nữ trung niên đáng sợ thật, cái gì cũng dám nói!
Vương Thiết Lan cẩn thận đưa xe điện cho Giang Hải, vui vẻ đi vào.
"Chờ lâu rồi phải không? Ta đi gọi con gái ta."
Hướng Quỳ và Mã Ái Hoa gần như đồng thanh nói: "Đừng, để nàng ngủ thêm một chút. Hôm qua chắc mệt chết đi được."
Hai mắt Vương Thiết Lan lập tức trợn tròn.
Tình huống gì đây? Chàng rể có bản lĩnh như vậy sao? Nháo đến động tĩnh lớn vậy sao? Hàng xóm láng giềng đều biết hết rồi sao?
Hắc hắc, nếu cứ như thế này, sang năm nhất định có tiểu cháu ngoại để bế!
Nàng liền nói mà, trách sao con gái sáng dậy trễ như vậy, trưa lại ngủ một giấc, đều là tại chàng rể eo tốt, hắc hắc hắc...
Nghĩ đến đó, mặt già Vương Thiết Lan lập tức nở một nụ cười như hoa cúc.
"Cũng đúng, người trẻ tuổi mới kết hôn, sao có thể so với chúng ta người già." Nói xong Vương Thiết Lan liền ngẩng cằm cao cao!
Giang Hải một phen lảo đảo, suýt chút nữa làm đổ xe điện.
Hảo gia hỏa, những lời hổ lang gì vậy, đừng tưởng là lớn tuổi mà nói hươu nói vượn!
Hướng Quỳ và Mã Ái Hoa ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trực tiếp bật cười.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận