Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 832: Mụ, ta tới! (length: 4509)

Giang Hoài suy nghĩ nửa tiếng đồng hồ, liền trịnh trọng nói chuyện này với Tôn Khinh: "Ta không mang sách, về nhà giở sách xem, rồi sẽ đặt tên cho con."
Tôn Khinh nhìn vẻ mặt trịnh trọng của đại lão, trong lòng buồn cười, cố gắng trang ra vẻ mặt ngươi nói rất đúng: "Được, đều nghe ngươi!"
Giang Hoài liếc mắt, cảnh cáo như nói: "Ngươi nếu nghe ta, thì thu chân lại đi."
Tôn Khinh lập tức làm nũng: "Lão công, cái gì mà chân vậy, người ta là chân mà..." Vừa nói, vừa rút cái chân ra, cố ý lắc lư trước mắt đại lão.
Giang Hoài: "..."
Chịu không nổi chân nhỏ của Tôn Khinh thăm dò lung tung, Giang Hoài cuối cùng cũng nhả ra, ngày kia buổi trưa sẽ xuất viện.
Tôn Khinh nghe xong, mặt thoáng chốc xụ xuống.
Ngày kia, còn có một ngày nữa. Rồi bắt đầu đếm ngón tay tính thời gian.
Chắc là hai ngày trước không ngủ trưa, cuối cùng khiến tinh thần mà Tôn Khinh tích lũy năm ngày qua cũng đều hao hết sạch.
Buổi chiều, Tôn Khinh vừa kêu mệt, Giang Hoài liền lập tức thu dọn giường chiếu, cho Tôn Khinh nghỉ ngơi.
Kế hoạch buổi chiều ra ngoài một chuyến cũng không đi, cứ ngồi mép giường trông nàng.
Chờ nàng tỉnh, một lát sau mới đi ra ngoài.
Phòng bệnh bên trái có bà lão hay xin canh thịt, hôm nay cùng con dâu xuất viện.
Trước khi xuất viện, bà ta cố ý chạy đến trước mặt vợ chồng Tôn Hữu Tài khoe khoang.
"Con dâu tôi sinh được thằng cu, trắng trẻo mập mạp một thằng cu to!"
Tôn Khinh đang sầu chán, nghe vậy lập tức tỉnh táo, kéo áo Vương Thiết Lan, kéo bà đi sang bên cạnh.
"Mẹ, con đến đây!"
Ai da, đúng là không có mắt mà!
Vương Thiết Lan bị con gái kéo một cái loạng choạng, mông ngồi xuống giường.
Trời ơi, sức lực con gái bà lớn thật!
Vương Thiết Lan thoáng cái quên cả không vui, vui vẻ nhìn con gái.
Tôn Khinh chống nạnh: "Con trai thì sao, con trai sau này nuôi bà chắc! Xí, trắng trẻo mập mạp cái gì, đen như cục đất, gầy trơ xương, còn không biết xấu hổ mà ôm tới so với con nhà chúng tôi? Mày cũng nhìn xem bảo bối nhà tao mặc cái gì, uống cái gì, con nhà mày mặc được, uống nổi không?"
Bà lão xin canh thịt suýt chút bị Tôn Khinh làm cho nghẹn thở.
"Con nhỏ nhà ai, không ra gì. Đồ tốt đều bị giày xéo hết, không biết tiết kiệm gì cả. Sau này nhất định nghèo rớt mồng tơi!" Bà lão ôm con bắt đầu chửi.
Tôn Khinh vừa rồi cố ý nói vậy, chính là để chọc bà lão.
Lúc này nàng liền bắt đầu phản bác: "Con gái nhà tao là bảo, con trai nhà mày là cỏ. Không phải sinh con trai sao? Cứ như nhiều lắm ấy, bảo bối như thế, có bản lĩnh mày mua sữa bột cho con, mua tã lót, tiện thể mua vợ cho thằng cháu lớn nhà mày luôn đi. Mày không phải thương nó lắm sao?"
Bà lão lại bị Tôn Khinh phản bác cho cứng họng.
Tôn Khinh nghẹn cả mấy ngày, một cái không kiềm được, bộc phát hết hỏa lực.
"Không có bản lĩnh lớn như thế thì đừng có mà nói lời lớn tiếng! Con dâu mày sinh con trai thì có liên quan gì tới mày? Mày xen vào nhiều chuyện thế, thay vì đó thì lo kiếm ít lợi lộc thực tế cho người ta đi! Không lo kiếm chút gì mà cứ nói sinh con trai, cứ như công lao của mày không bằng ấy, sao con dâu mày thật thà thế hả?"
Bà lão bị Tôn Khinh làm cho đầu ngón tay cũng run rẩy, cứ chỉ tay vào Tôn Khinh mà không thốt nên lời.
Tôn Khinh đắc ý chống nạnh: "Sao? Nói không nên lời nữa à? Mày đuối lý, không có đạo lý, đương nhiên là không nói được rồi!"
Bà lão tức đến đỏ mặt tía tai, cái chăn nhỏ trên tay cũng muốn ôm không nổi.
Tôn Khinh hét một tiếng quái dị: "Nhà các người sinh con trai, thì liên quan gì tới nhà tao? Tìm tới nhà tao khoe khoang, không biết còn tưởng nhà các người có hoàng vị muốn thừa kế, muốn cho đám dân đen, trăm họ chúng tao đều biết đấy!"
Bà lão nghe Tôn Khinh nói càng ngày càng quá, nếu chuyện này mà xảy ra ở quá khứ, có thể là tai họa rồi đấy!
Sợ đến hồn vía lên mây, ôm con, quay đầu bỏ chạy.
Tôn Khinh mắt lập tức trợn tròn, nhanh chân đuổi theo.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận