Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 1144: Khoảng cách cảm cái gì, căn bản không tồn tại! (length: 4290)

Tiết Linh dẫn Trương Khang, Trương Kiện thấy một vệt đỏ, trước mắt trong nháy mắt bừng sáng!
Giang Hải ủ rũ mang vẻ ưu sầu của thiếu niên, đầu tóc dựng ngược như nhím, một chút xíu nét nữ tính cũng không có, ngược lại càng thêm chất chơi.
Đã vậy còn ôm trong tay một bé con đầu tóc cũng dựng ngược như nhím, trông thật đáng yêu. Điều này không những không làm hắn bớt ngầu đi mà ngược lại còn thấy ấm áp, rất gần gũi!
Vương Hướng Văn và Cao Tráng, một người đầu tóc bết bẩn, một người đầu tóc đỏ rực như ngọn lửa, quả thực giống như hai gã hề hip-hop, đặc biệt là hai người này nhảy nhót, không hề đứng đắn, lại càng tràn đầy sức sống!
Lý Đại Bằng và Lâm Hữu lúc đầu còn tỏ ra đứng đắn, nhưng sau khi thấy Trương Khang thì lập tức vắt chân lên cổ mà chạy, mái tóc đỏ rực, giữa đám đông, lại tươi tắn lại chói mắt.
Bé Giang Lai Lai vừa thấy bọn họ chạy, thì như phát điên nắm chặt nắm tay nhỏ, ra sức hô hào: "Chùng chùng chùng..."
Giang Hoài không tức giận suýt nữa thì tóm lấy mớ tóc ngốc trên đầu nàng!
Khi Tiết Linh nhìn thấy bọn họ, trái tim liền như đang đập mạnh, thình thịch thình thịch loạn nhịp.
"A..." Một tiếng thét chói tai, làm hai anh em Trương Kiện, Trương Khang bên cạnh giật cả mình.
"A ~ Khinh Nhi a..." Tiết Linh tung túi xách, ném lên người Trương Khang, nhanh chân chạy về phía Tôn Khinh.
Tôn Khinh cũng kích động tại chỗ không ngừng giậm chân, tung túi xách lên người Giang Hoài, vắt chân lên cổ mà chạy!
Vợ chồng Tôn Hữu Tài vui đến mắt cũng không thấy đường!
Tôn Khinh trực tiếp cho Tiết Linh xem thế nào là đại lực, trực tiếp ôm eo, quăng người hai vòng rồi mới thả xuống!
Chờ Tiết Linh đứng vững, vừa thấy mặt Tôn Khinh, lập tức làm ra vẻ mặt khoa trương sờ mặt mình.
"Người khác sinh con đều xấu đi, sao ngươi lại càng ngày càng đẹp ra thế này?" Giọng Tiết Linh đầy ngưỡng mộ.
Tôn Khinh đắc ý, cố tình trêu ghẹo nói: "Ta đây gọi thiên sinh lệ chất, trời sinh đấy!"
Tiết Linh trực tiếp vờ đánh Tôn Khinh: "Gần hai năm không gặp, sao ngươi vẫn thích khoe mẽ thế?"
Tôn Khinh đứng đắn nói: "Ta khoe mẽ sao? Khoe mẽ sao? Không có mà? Ta chẳng phải luôn như vậy sao?"
Phụt ~ Tiết Linh bật cười nhìn Tôn Khinh.
"Nếu ngươi không khoe khoang thì ai khoe khoang nữa?" Tiết Linh cười đến nước mắt muốn trào ra.
Tôn Khinh cũng cười theo.
Trương Khang đi quanh Giang Hải bọn họ một vòng, vẻ mặt ngưỡng mộ: "Mấy người mặc đồ cũng quá thời thượng!"
Giang Hải ủ rũ kéo giọng: "Ngươi muốn à? Ngươi muốn, ta tặng cho ngươi!"
Chưa kịp Trương Khang lên tiếng, Tôn Khinh đã giành nói trước.
"Ta mang rồi, không thiếu một cái nào!" Nói xong trực tiếp mở túi xách, lấy ra hai bộ.
Một bộ đưa cho Trương Khang, một bộ đưa cho Trương Kiện!
Nhìn Tôn Khinh thao tác, mặc kệ người khác nghĩ gì, Giang Hải dù sao trong lòng cũng thấy cân bằng!
Trương Khang lúc đầu còn ngại ngùng, bị Giang Hải bọn họ thúc giục hai câu, lập tức chạy đi tìm chỗ thay quần áo.
Quay lại, nháo nhào với Giang Hải bọn họ thành một đoàn!
Khoảng cách gì đó ~ căn bản không tồn tại!
Ngược lại Trương Kiện, cầm quần áo, nhìn Giang Hải bọn họ, lại nhìn quần áo, vẻ mặt giằng co!
Tôn Khinh không rảnh quan tâm hắn nghĩ thế nào, mọi người đều đã đến đủ rồi thì trở về chỗ ở để hành lý!
Tiết Linh gọi hai chiếc xe van tới, mới chở hết bọn họ đi.
Tôn Khinh cũng không ngồi chung xe với Giang Hải bọn họ.
"Để bọn nó trẻ trâu ngồi chung một xe, nói nhiều chết!"
Vương Thiết Lan muốn ôm bảo bối cháu ngoại, bé con lại cứ dùng tay níu kéo bà, không cho ôm.
Chỉ ngoan ngoãn ngồi trong vòng tay Giang Hải, ai ôm cũng không được!
Khiến Vương Thiết Lan cười không ngớt lẩm bẩm: "Ai ngày nào cũng ở nhà trông con, dỗ dành con a, có anh trai, con cũng không cần bà ngoại nữa rồi ~"
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận