Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 194: Ta tìm một cơ hội cùng nàng nói! (length: 4259)

Mười phút sau, tiếng gõ cửa vang lên.
"Tỷ tỷ, đúng giờ ăn cơm nè ~" Giọng Tôn tiểu đệ non nớt xuyên qua khe cửa, truyền vào trong phòng.
Tôn Khinh tay khẽ động, nhanh chóng sửa lại dáng son.
"Không ăn, các ngươi ăn trước đi." Tôn Khinh cũng không ngẩng đầu lên nói.
Tôn tiểu đệ quay đầu mắt tròn xoe nhìn cha mẹ đang ngồi trên ghế đơ người ra nhìn cậu.
"Tỷ tỷ, đúng giờ ăn cơm, người ta là sắt, cơm là gang, phải đúng giờ ăn cơm..." Tôn tiểu đệ cố gắng nhớ lại lời ba ba mụ mụ nói, nhíu mày, mặt nhỏ nghiêm túc, từng chữ từng chữ đọc cho Tôn Khinh nghe.
Tôn Khinh suýt chút nữa làm hỏng son môi.
"Các ngươi ăn trước đi, ta đang bận đây? Làm xong rồi ăn!" Tôn Khinh vội nhịn cười, tiếp tục làm đồ thủ công.
Tôn tiểu đệ nghĩ nghĩ, chân ngắn bước nhỏ chạy trở vào.
"Tỷ tỷ nói, làm xong mới ăn!" Tôn tiểu đệ mỗi chữ mỗi chữ nói nghiêm túc.
Lời Tôn Khinh, vợ chồng Tôn Hữu Tài nghe thấy. Nghe ý trong lời nói, không phải giận dỗi!
"Ta đã nói không có gì đáng giận mà, mấy người phụ nữ các ngươi, trong lòng nghĩ quá nhiều!" Tôn Hữu Tài liếc Vương Thiết Lan một cái, đứng lên đi lấy mì sợi.
Vương Thiết Lan cũng mừng rỡ, không giận là tốt rồi, không giận là tốt rồi!
Giang Hải giữa trưa không về nhà ăn cơm, mà là nhờ Tề Mỹ mang lời nhắn về, nói là đang học ở trường, không về nhà ăn.
Sau sự kiện họp phụ huynh, tình bạn giữa Giang Hải và các bạn học trong lớp, tăng lên nhanh chóng. Đặc biệt là Tề Mỹ ngồi cùng bàn, giúp đỡ Giang Hải nhiều nhất, Giang Hải cứ gặp vấn đề không hiểu là nàng chủ động giảng giải cho Giang Hải, so với các bạn khác trong lớp, Giang Hải thân với Tề Mỹ nhất.
Tôn Khinh vừa nghe thấy giọng Tề Mỹ, chợt nhớ tới lời hẹn với mẹ Tề Mỹ lần trước. Làm xong son môi thủ công, lập tức đi ra ngoài gọi Vương Thiết Lan.
"Mẹ, lát nữa con làm mễ cao nhé?"
Vương Thiết Lan thấy con gái nghĩ một đằng làm một nẻo đã sớm quen, theo bản năng thuận miệng: "Mễ cao là cái gì?"
Tôn Khinh khẽ mỉm cười: "Đương nhiên là bánh mì nở làm từ gạo lứt rồi!"
Vẫn là Tôn Khinh nói phương pháp chế biến, Vương Thiết Lan thực hiện.
Vương Thiết Lan lo nguyên liệu chính, Tôn Khinh lo phụ liệu, hai người tăng tốc độ, phân công hợp tác!
Gượng tới hai giờ rưỡi, Tôn Khinh thực sự không chịu nổi, vội ngáp một cái rồi đi ngủ trưa.
Nghĩ vợ chồng Tôn Hữu Tài hai ngày nay bận việc, để bọn họ cũng nghỉ ngơi một lát!
Hai vợ chồng ngày nào cũng qua đây giúp, vẫn luôn tranh thủ chút thời gian nghỉ ngơi qua loa.
Tôn Khinh mơ màng nghĩ đến đi mua một bộ ghế sofa có đệm, rồi ngủ.
...
Giang Hoài chiều đi một chuyến chỗ Trương Trung Viễn.
"Anh, buổi sáng chị dâu đến đây đi chợ." Trương Trung Viễn do dự mấy giây, tiếp tục nói.
"Chị dâu hình như không biết chuyện mình mở cửa hàng?" Nói xong thật cẩn thận nhìn Giang Hoài.
Ánh mắt Giang Hoài tĩnh lặng, như một xoáy nước sâu không thấy đáy, Trương Trung Viễn không dám nhìn hắn, vội nhìn nơi khác.
"Ta tìm cơ hội, nói cho nàng."
Trương Trung Viễn thấy Giang Hoài không định nói, vội đưa đơn đặt hàng chạy đến.
"Anh, làm vật liệu trang trí, một chút cũng không kém hơn lợp nhà. Mới hai ngày, mà đã có nhiều người như vậy đặt làm sàn nhà." Một xấp đơn đặt hàng, có chừng ba bốn mươi nhà, đều là những đơn lớn, toàn người có tiền cả.
Giang Hoài gật đầu: "Làm rất tốt, bên này ta cho người nhanh chóng sửa sang. Còn bên chỗ phòng ở của cậu, nếu có người hỏi thuê thì cậu cứ cho thuê." Về sau hắn không nói gì nữa.
Trương Trung Viễn hiểu, vội nói: "Em quay lại hỏi xem chị với anh rể có muốn làm hay không!"
Giang Hoài không để ý, đi vào cửa hàng chào hỏi với Vương Cường, thúc giục tiến độ, rồi đi tìm Trương Quân.
Tôn Khinh tỉnh giấc thì Vương Thiết Lan đã bắt đầu làm bánh xốp.
"Khinh Nhi, ta không ngờ gạo cũng có thể làm nở được."
Tôn Khinh khẽ mỉm cười không trả lời, đổi sang một câu hỏi khác: "Khi nào thì chị dâu con ra viện?"
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận