Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 834: Làm ngươi giáo, có thể dẹp đi đi! (length: 4151)

Một câu nói của Điền Chí Minh bọn họ khiến tất cả đều cười như nắc nẻ.
Ngược lại Giang Hải cùng tiểu đệ ngơ ngác nhìn đứa bé mềm oặt trên giường, cũng cười nhưng không cười lớn đến vậy.
Tôn Khinh cố ý giận dỗi nói: "Cười cái rắm gì chứ, dám cười, sau này ta liền dạy bảo bảo để các ngươi làm 'cõng nồi hiệp'!"
Điền Chí Minh lập tức cảnh giác hỏi: "Khinh Khinh tỷ, 'cõng nồi hiệp' là cái gì ạ?"
Tôn Khinh nhướng khuôn mặt rạng rỡ, đường hoàng phổ cập kiến thức cho bọn họ.
"Cõng nồi hiệp chính là, có người làm sai chuyện, đổ lên đầu ngươi. Ví như nghịch ngợm, làm vỡ ly thủy tinh của người khác, ta sẽ dạy nó nói, là Điền Chí Minh làm vỡ đát~" Tôn Khinh cố ý làm bộ khoa trương, lớn tiếng kêu lên.
Điền Chí Minh bọn họ nghe xong, mặt nháy mắt xị xuống.
"Khinh Khinh tỷ, không ai dạy trẻ con như tỷ đát!"
"Đúng đó, đúng đó, tỷ đừng làm hư trẻ con lạp~"
Một đám Điền Chí Minh lo lắng bắt đầu nói Tôn Khinh, người sau cố ý ngẩng cổ, một bộ dạng, các ngươi cứ nói, ta nhất định không sửa đổi.
Giang Hải đến trước mặt Tôn tiểu đệ nói thầm: "Sau này phải trông chừng muội muội kỹ vào, không thể để nó đi gây họa~"
Tôn tiểu đệ đầu nhỏ, nghiêm túc gật đầu.
Đột nhiên, nhà bên cạnh hét lên một tiếng "Ngọa Tào~ cái gì vậy, hết hồn!"
Vương Thiết Lan nghĩ đến lão thái thái nhà bên, vội nói: "Ta qua xem sao."
Tôn Hữu Tài cũng định đi, bị Tôn Khinh kéo lại.
"Đừng đi, chúng ta làm người tốt, cũng không ai cảm kích đâu."
Tôn Hữu Tài nghe con gái nói vậy, lập tức không đi nữa.
Mất chừng nửa tiếng, Vương Thiết Lan mới trở về.
"Muốn sinh rồi, Lam Tử xem như thoát nạn." Vương Thiết Lan mệt mỏi quá sức, nhanh chóng tìm chỗ ngồi xuống.
Tôn Khinh tò mò nhìn nàng: "Mụ, mụ làm gì mà mệt thế?"
Vương Thiết Lan: "Hầy, khỏi nhắc đến, thằng con trai của Lam Tử đó, đúng là cái đồ vô dụng nhát gan, thấy máu, ngay lập tức đã sợ run người, ta đá nó hai cái, thấy không nhúc nhích, liền cùng Lam Tử, hai bọn ta mới đưa cái cô con dâu đó vào phòng bệnh."
Tôn Khinh kêu á một tiếng, biểu cảm khoa trương nói: "Thật không ngờ, thằng kia lúc nũng nịu mẹ nó, giọng không phải cũng to lắm sao?"
Vương Thiết Lan gật đầu, mặt mày chán ghét nói: "Ta cũng hết cách nhìn."
Tôn Khinh vừa định lên tiếng, thì nghe thấy Vương Thiết Lan càng thêm căm phẫn nói: "Thằng hèn đó, còn bắt Lam Tử nộp tiền viện phí chứ? Ta đã nhìn ra rồi, đẻ ra lắm con trai như vậy, toàn là đám ăn bám hút máu của Lam Tử thôi, không có một đứa nào biết thương xót sự vất vả của Lam Tử!"
Tôn Khinh cũng ngạc nhiên: "Thế ra mấy lời trước kia hắn ta nói, mẹ không có tiền rồi đi xin, toàn là nói dối với người khác đát?"
Vương Thiết Lan tức đến mức muốn méo cả mũi.
"Chắc chắn rồi. Chắc phải đợi nữa ta phải hỏi Lam Tử xem, nó vì tiền, hay là cố chấp không chịu buông bỏ chứ? Cầm tiền lo cho bản thân khi về già, chẳng phải tốt hơn sao?"
Tôn Khinh lắc đầu, bĩu môi nói: "Mẹ quên bà Triệu rồi sao? Ba đứa con trai, chỉ cần cho một đứa, thì phải cho cả ba đứa. Không cho một đứa nào cũng không được!"
Vương Thiết Lan thực sự đau lòng cho Lam Tử: "Chồng con Lam Tử mất sớm, nó một mình vất vả nuôi mấy đứa con khôn lớn, con xem nó vất vả thành ra cái dạng gì rồi kìa, sao không có đứa con nào biết đau lòng cho nó hả?"
Tôn Khinh cũng không biết phải an ủi Vương Thiết Lan như thế nào, một lúc sau mới nói: "Chỉ có thể nói là, có người, đối tốt với họ đến đâu cũng vô ích. Người ta cứ nghĩ đó là bổn phận phải vậy."
Vương Thiết Lan giận dữ nói: "Nếu là ta, đã sớm vác dao phay lên rồi."
Tôn Khinh lập tức đổi cách an ủi: "Nếu gặp mẹ như mẹ thì còn ai dám! Bọn họ là thấy Lam Tử thật thà nên mới lấn tới, thăm dò được hết tính nết của chị ta."
Vương Thiết Lan gật đầu: "Người thật thà thì hay bị bắt nạt, sau này ta phải dạy bảo bảo cho nó giỏi giang như con, để không ai dám bắt nạt bảo bảo nhà mình."
Tôn Khinh: "...". Để mẹ dạy á? Thôi bỏ đi ~(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận