Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 777: Giang Hải khóe mắt vết sẹo! (length: 4220)

Tôn Khinh vội gật đầu: "Nghe lời lão Trương nhà các ngươi, chúng ta tạm thời đều cứ đừng ra ngoài."
Vương Thiết Lan không nhịn được, một lát lại chạy ra chỗ khe cửa xem xét một vòng, rõ ràng là ở nhà mình, mà lại còn rón rén, cứ như là đang làm chuyện gì lén lút!
Lúc này phải cảm tạ Giang Hoài đã liệu trước, khi trang trí nhà, không có bịt kín một cái cửa khác, nếu không bây giờ ra ngoài đều khó khăn.
Giang Hải và Tôn tiểu đệ tan học trở về, liền đi theo cửa khác mà vào. Tôn tiểu đệ toàn bộ quá trình đều được Giang Hải ôm trong tay bịt miệng lại, trông có vẻ còn có kinh nghiệm hơn bọn họ.
Giang Hải thấy Tôn Khinh và Tiết Linh đang trừng mắt nhìn mình, vội vàng lo lắng giải thích: "Ta lúc còn nhỏ, có một thời gian, luôn có người tới nhà đòi tiền, trốn đi đâu, cũng bị bọn người đó tìm được." Hắn nói xong, không được tự nhiên bới kéo tóc trên đầu xuống.
Ánh mắt Tôn Khinh thoáng lóe, nhìn thấy khóe mắt Giang Hải có một vết sẹo không rõ.
"Là đám đòi nợ làm?"
Giang Hải không được tự nhiên lại dùng tay bới kéo tóc xuống, Tôn Khinh thấy mà bực bội.
Chẳng trách đứa trẻ ngoan ngoãn lại muốn để kiểu tóc luộm thuộm như vậy.
Tiết Linh nghe thấy vậy, vội lo lắng hỏi: "Vậy còn Trương Khang nhà ta đâu? Không về cùng nhau à?"
Giang Hải: "Hắn đến nhà Điền Chí Minh rồi."
Tiết Linh nghe vậy, lập tức yên tâm phần nào.
Tôn Khinh lại hỏi Giang Hải một câu: "Đã nói với Tề Mỹ, hôm nay không cần tới chưa?"
Giang Hải gật đầu: "Nói rồi."
Tôn Khinh khoát tay bảo hắn đi làm bài tập.
Không bao lâu sau Vương Hướng Văn cũng xách đồ ăn trở về, mua một đống lớn.
Vương Thiết Lan vừa nhét đồ vào tủ lạnh, vừa nói: "Cứ như trốn nợ vậy."
Tôn Khinh bảo nàng nói nhỏ chút, sau đó quay sang nhỏ giọng hỏi Tiết Linh: "Ta thấy tám chín phần mười khoản nợ này, là do Trương Kiện gánh rồi!"
Trong lòng Tiết Linh cũng không biết phải làm sao.
"Vậy phải làm thế nào? Chẳng lẽ nhà chúng ta lại vô cớ giúp Lý Bình trả nợ à?"
Ai gặp phải chuyện này, đều không cam tâm.
Tiết Linh khóc mếu nói: "Sao nhà chúng ta lại xui xẻo như vậy chứ!"
Tôn Khinh thở dài, an ủi nói: "Tiền đều là chuyện nhỏ, hy vọng Trương Kiện nhờ chuyện này, trưởng thành lên một chút, đừng có ngây ngốc khờ khạo, ai cũng tin."
Tiết Linh cũng không biết nên nói gì.
Tôn Khinh vừa thấy nàng im lặng, sợ nàng lại nghĩ ra bệnh tật gì đó, bèn chuyển giọng, oán hận nói: "Tuyệt đối không thể để Lý Bình dễ dàng như vậy!"
Tiết Linh nghe Tôn Khinh nói vậy, tinh thần lại phấn chấn lên đôi chút.
"Còn có thể làm sao? Lý Bình là cậu của Trương Kiện mà."
Tôn Khinh cười nhạo: "Cậu thì sao chứ, cậu mà làm chuyện có lỗi với người nhà cũng không được. Nhà ta thì là thế đấy, ngươi nói đúng không mụ?"
Vương Thiết Lan nghe khuê nữ nói vậy, lập tức hơi chột dạ, chột dạ xong lại chuyển thành kiêu ngạo.
"Đúng vậy, Khinh Nhi nhà ta ấy mà, đại cữu của hắn vẫn muốn kiếm một việc cho đại ngoại sinh của ta làm, chạy đến nhà ta nói bao nhiêu lần. Ta nghe xong toàn chuyện gây thêm phiền phức cho cô gia, trực tiếp đuổi thẳng cẳng!"
Tiết Linh theo bản năng liếc nhìn Vương Hướng Văn một cái, người kia vội vàng lên tiếng phủi sạch quan hệ.
"Nói là anh trai ta, chứ không phải ta!"
Vương Thiết Lan cũng nói đỡ cho Vương Hướng Văn: "Có người ta tình nguyện giúp, có người không biết điều, dập đầu chết trước mặt ta, ta cũng không thèm quan tâm!"
Tiết Linh nghe Vương Thiết Lan nói vậy, tâm tình tốt hơn nhiều, miệng như đang thề thốt, bắt đầu nói: "Ta nhất định phải nói với lão Trương nhà ta, không thể bỏ qua cho Lý Bình!"
Tôn Khinh lại lẳng lặng hỏi Tiết Linh về chuyện tiền bạc.
"Nhà các ngươi có thể lấy ra hơn ba mươi vạn ngay được không?"
Vừa hỏi câu này, Tiết Linh liền trầm mặc.
Không phải nhà nàng không có nhiều tiền như vậy, làm công trình vốn là như vậy, phần lớn tiền đều dồn vào công trình. Đợi công trình này xong, sẽ lấy tiền kiếm được từ công trình này ra, đầu tư vào một công trình khác.
Tiền mặt có thể lưu động, đều đã có sổ sách.
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận