Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 1206: Có điểm nhi bản lãnh! (length: 4030)

Lão thái thái trừng mắt!
Rõ ràng, đây là không nói đạo lý, đụng phải dở sống dở chín, một nồi đại loạn hầm!
Nhân lúc không ai nhìn về phía bên này, lão thái thái vội vàng hỏi Vương Phúc.
"Ta gửi tiền cho ngươi, ngươi đưa cho đứa con nào rồi?"
Vương Phúc vừa mới hoàn hồn, liền bị hỏi sửng sốt, hắn cười khổ hạ thấp giọng nói: "Chị à, tôi căn bản không biết chị gửi tiền cho tôi!"
Lão thái thái hụt hơi, suýt chút nữa tức ngất!
Tiền của nàng, bị con vương bát đản nào giấu đi rồi?
"Lưu Soái, mau gọi điện thoại cho con trai ta, bảo nó mang hai người đến đây, ta ngược lại muốn hỏi xem, tiền của ta, chân dài chạy vào túi quần ai rồi?"
Lưu Soái có thể nói gì? Nhanh chóng móc điện thoại gọi!
Mẹ ơi, hôm nay chuyện này náo loạn rồi! Cho dù không bảo hắn gọi điện, hắn cũng phải gọi!
Lão thái thái mà xảy ra chuyện trong tay hắn, hắn có đền nổi không chứ!
...
Tôn Khinh ôm đứa bé, ngược lại khuyên can.
"Mẹ, thôi đi, nhà con người ta, chẳng qua là bắt nạt con mấy lần, còn ấn con xuống đất, cưỡi lên người cơ mà? Mẹ, không sao đâu mà ~"
Vương Thiết Lan nghe vậy lại càng hăng.
Bốn đứa trẻ, đứa lớn mười hai mười ba, đứa nhỏ cũng tám chín tuổi, đứa giành đồ, chính là thằng bé tám chín tuổi.
Vừa thấy mẹ mình bị người ta đánh, nó còn xông lên, muốn phản công đấy.
Bị Tôn Khinh lườm một cái, trừng trở về.
"Đánh ngươi, người khác nói chúng ta bắt nạt trẻ con! Ngươi không quản được bản thân mình, chỉ có thể để mẹ ngươi bị đánh thôi! Hết cách rồi, ai bảo mẹ ngươi không quản được ngươi chứ?" Tôn Khinh mặt vô tội nói với thằng bé.
Thằng bé nghe xong, mắt lập tức hằn học trừng Tôn Khinh, trực tiếp xông vào người nàng.
Tôn Khinh vừa định né tránh, Lương Tuấn Nga mấy bước xông tới, túm thằng bé lại đánh một trận.
"Mày bé tí đã muốn làm gì hả? Cô ta đang bế con đấy, nếu mày va vào, lỡ có chuyện gì thì không phải gây sự cho nhà mày à?" Lương Tuấn Nga vừa đánh vào mông thằng bé, vừa nói.
Tiểu Tứ mồ hôi đầm đìa, Tôn Hữu Tài dáng người to cao thô kệch, vừa nhìn là biết đánh không lại. Muốn túm lão thái thái, lại sợ người ta nói. Suy nghĩ một chút, liền đi về phía Lương Tuấn Nga.
Lương Tuấn Nga vừa thấy hắn tới, lập tức nhanh miệng nói: "Trông con nhà anh vào, người ta trong bụng mà đang có thai, để con nhà anh va vào rồi có chuyện gì, nhà anh đền nổi hả..."
Tôn Khinh yếu ớt liếc Lương Tuấn Nga một cái, không nhịn được nhíu mày!
Tiểu Tứ bị Lương Tuấn Nga mắng một trận, trong đầu nghĩ gì cũng quên hết, theo bản năng nói cảm ơn Lương Tuấn Nga.
"Chị à, may có chị, cảm ơn chị nhiều lắm..."
Tôn Khinh: Cũng có chút bản lĩnh đấy!
Lúc này lão thái thái lên tiếng.
"Chị em à, coi như nể mặt tôi, đánh vậy thôi ~"
Tôn Khinh tai thính nghe thấy bên ngoài có tiếng động, vội vàng nói: "Mẹ, thôi đi, mau dậy đi, đừng làm mệt bản thân! Ba, ba đỡ mẹ con dậy!"
Lưu Soái cũng nghe thấy động tĩnh, trong lòng thầm nghĩ, không thể nào, hắn mới gọi có mấy phút, người đã đến rồi á?
Không phải hắn gọi người, là hai đứa con trai khác của Vương Phúc tới!
"Ba, Tiểu Tứ, chuyện này là sao vậy?"
Lão đại và lão nhị, mang theo vợ và con đến!
Tôn Khinh hơi hoang mang, giữa ban ngày ban mặt, không đi làm việc à? Sao đều ở nhà hết vậy?
Trong lòng dù hoang mang, cũng không phải lúc hỏi.
"Cô, sao cô lại tới rồi?" Lão đại và lão nhị, vừa thấy lão thái thái, nhanh chóng cười chào hỏi.
Lão thái thái vẫn dùng những lời vừa rồi đáp trả bọn họ: "Ta mà không đến, thì không biết các người sống thế nào rồi ~"
Một câu nói làm lão đại và lão nhị đỏ hết cả mặt.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận