Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 488: Khẳng định vào nhà trộm vui! (length: 4257)

Giang Hoài ánh mắt đen kịt nhìn Giang Hải, người sau cũng không nhìn hắn, quay người vào nhà ngoan ngoãn đưa dép lê cho Tôn Khinh.
"Khinh Khinh tỷ, dép lê em để bên chân chị rồi, còn chuyện gì không? Không có việc gì em đi học bài đây?" Giang Hải giọng trong trẻo nói.
Tôn Khinh vừa định cùng Giang Hoài đấu võ mồm mấy câu, vừa quay đầu, Giang Hoài đã vào nhà.
Chắc là hết cách rồi nên không thèm cãi nữa, mừng húm lên rồi à? Hay là hưng phấn quá độ?
Chắc chắn là vào nhà lén vui mừng!
Tâm tình Tôn Khinh tốt vẫy tay: "Không cần, em đi mau đi!"
Giang Hoài vừa vào nhà, hai vợ chồng Tôn Hữu Tài cũng không xem TV nữa, kéo Vương Hướng Văn về phòng luôn.
Một mình Tôn Khinh thấy chán ngắt, giậm chân vào dép lê, cũng về phòng.
Không phải đi tắm sao? Sao lại đứng bất động trong phòng thế?
Tôn Khinh vào phòng, mắt liếc một vòng, tiên hạ thủ vi cường nói: "Lão công, anh có trách em ban ngày tính toán với mấy đứa trẻ kia không?"
Tôn Khinh vừa hỏi, vừa nhìn phản ứng của Giang Hoài.
Một chút biểu cảm cũng không có, không thể nhìn ra gì.
Có lẽ là Tôn Khinh quá sốt sắng muốn biết đáp án, cũng có thể là đại lão cuối cùng cũng thoải mái trong lòng, nên muốn trả lời.
Giọng Giang Hoài trầm thấp: "Không có, nếu ta không cho em nói, ngay từ đầu ta đã ngăn em lại rồi!" Khi đứa trẻ đầu tiên bôi bùn lên người nàng.
Tôn Khinh mắt liếc một vòng, trên mặt lập tức nở một nụ cười gian: "Em còn tưởng anh là vì em đạp anh một cái nên không vui đấy chứ?"
Giang Hoài nhìn Tôn Khinh một cái: "Không có." Nói xong, mở tủ quần áo chuẩn bị tìm đồ.
Tôn Khinh nhanh chóng kéo đại lão ngồi xuống: "Lão công, để em tìm quần áo cho anh, anh ngoan ngoãn ngồi chờ em nhé!"
Đôi mắt đen láy của Giang Hoài, trong nháy mắt Tôn Khinh xoay người, gắt gao khóa trên lưng nàng, đến khi Tôn Khinh tìm quần áo xong quay lại, mới thu hồi ánh mắt.
"Ngày mai có chuyện gì sao?"
Tôn Khinh sợ đại lão lại nhắc chuyện cùng nàng về thôn, vội vàng nhanh chóng báo lịch trình.
"Ngày mai đi giúp Tiết Linh, ngày kia cùng Tiết Linh đi tiệm quần áo, tiện thể chọn cho anh với Giang Hải mấy bộ quần áo, ngày kia nữa có thể phải giúp Tiết Linh tìm nhà, nhà nàng nói mấy ngày nữa muốn sửa sang lại, nhờ em giúp."
Một đống việc thế này, nửa tháng gần đây không có thời gian mất.
Tôn Khinh bước nhỏ đến trước mặt đại lão, cười duyên đặt quần áo lên bàn.
Trực tiếp giở trò xấu nhào tới.
Giang Hoài dang tay ôm trọn lấy người.
"Lão công, dạo này anh bận gì thế?" Tôn Khinh cũng không phải người chịu thiệt, em nói lịch trình của em rồi anh cũng phải nói cho em chứ.
Giang Hoài ra sức ôm chặt người hơn: "Mấy ngày này hoặc là đi công trường, hoặc là đi xem đất với Trương Quân ở phía đông thành phố. Năm sau khu phía đông đó có khả năng sẽ khởi công."
Tôn Khinh lập tức nhớ đến lời Vương Hướng Văn nói, vội hỏi: "Là khu đất định xây nhà máy à?"
Giang Hoài gật đầu: "Trương Quân đã lấy được một miếng ở đó."
Tâm tư Tôn Khinh xoay chuyển nhanh chóng, mặc dù Giang Hoài không nói nhiều, nhưng thông tin lộ ra đã rất nhiều. Đầu óc càng chuyển nhanh, càng nghĩ nhiều, mắt càng sáng.
"Lão công, anh đi công trường phải chú ý an toàn, đừng có vì nóng mà không đội mũ bảo hiểm, biết chưa?" Tôn Khinh không yên tâm dặn dò một câu.
Giang Hoài nhìn thẳng vào mắt Tôn Khinh: "Em cũng vậy."
Tôn Khinh thầm lườm một cái, đang nói anh đấy, sao lại nói đến cô chứ?
"Biết rồi, anh mau đi tắm đi, người toàn mùi rượu!" Tôn Khinh tỏ vẻ ghét bỏ vừa định đẩy cánh tay đại lão ra đứng dậy, đẩy không được!
. . .
Tôn Khinh lau miệng, tức giận nhìn bóng lưng rời đi.
Người này cũng quá hẹp hòi, không phải nói một câu có mùi thôi sao? Về phần trả thù mạnh thế không, thế nào cũng phải làm cho người cô cũng có mùi mới được à?
Ghét!
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận