Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 433: Nếu là sớm một chút đụng tới ngươi liền hảo! (length: 4336)

Các nàng không về nhà, Giang Hải bọn họ khẳng định cũng không có về nhà.
Tôn Khinh dứt khoát mang Tiết Linh trực tiếp đi nhà Điền Chí Minh bắt người.
Nhà Điền Chí Minh chỉ có Điền Chí Minh nãi nãi ở nhà, vừa thấy Tôn Khinh đến, không nói hai lời bưng một chén đường tỏi đưa cho nàng.
"Người khác ta mới không cho, chỉ cho ngươi!" Điền Chí Minh nãi nãi cười hiền hòa, thái độ cho đường tỏi lại ra vẻ cứng rắn.
Tôn Khinh muốn cự tuyệt cũng ngại không tốt ý.
"Dạ, cám ơn đại nương nha, lần sau ta bảo mẹ ta ở thôn mang giùm dính oa oa cho người!"
Người có tuổi đều thích ăn cái đó, Điền Chí Minh nãi nãi nghe Tôn Khinh nói dính oa oa, con mắt liền sáng lên.
Nhà Điền Chí Minh cách nhà Cao Tráng rất gần, các nàng đến nhà Cao Tráng thì cửa khóa rồi.
"Chúng ta lại đi nhà Lý Đại Bằng tìm xem!" Tôn Khinh mang Tiết Linh, Vương Hướng Văn vừa đi ra đầu ngõ, liền thấy lão thái đối diện nhà từ một hộ nhà đi ra, kẹp dưới nách, còn cầm theo đế giày.
"Khinh Nhi à, sao ngươi lại tới đây?" Lão thái đối diện nhà rất vui vẻ hỏi.
Tôn Khinh mỉm cười đáp: "Tìm Đại Hải nhà ta đâu? Đến giờ ăn cơm mà cũng không về nhà!"
Lão thái đối diện nhà cười tươi, giống như nhớ ra chuyện gì, lại lấy từ dưới nách ra một túi vải.
"Khinh Nhi, ta mấy hôm trước may cho con đôi miếng lót giày, dùng quần áo cũ thừa của đám trẻ con làm, đừng ghét bỏ nha!"
Đã nói đến nước này, nói thêm một câu chính là chê.
Tôn Khinh thu hết không bỏ sót.
"Đa tạ đại nương, lần sau con bảo mẹ con ở thôn mang giùm dính oa oa cho người!"
Lão thái đối diện nhà nghe Tôn Khinh nói vậy, lập tức cười hề hề: "Lại muốn chiếm tiện nghi của con."
Tôn Khinh vội nói: "Chiếm tiện nghi gì chứ, muốn chiếm tiện nghi cũng là con chiếm tiện nghi của người." Nói nàng nghĩ tới chuyện mấy cái bánh bao lớn khi trước, vội cùng lão thái đối diện nhà bát quái.
"Đại nương, người ở nhà xéo kia nhà, người có gặp qua chưa?"
Lời của Tôn Khinh, trong nháy mắt làm lão thái đối diện nhà tỉnh cả người, hai người thích hóng chuyện nhập hội, nói chuyện thì hai mắt sáng rực.
"Nhà đối diện ban đầu ta còn tưởng là vợ chồng trẻ, thời gian dài như vậy, ta chỉ thấy một đứa bé gái, người nam lúc dọn nhà thì gặp một lần, sau đó liền không thấy nữa. Đứa bé gái kia nhìn cũng thần thần thao thao, gặp người liền trốn, mấy lần ta muốn chào đứa bé gái đó, nó thấy ta liền như chuột thấy mèo vậy, ta có dọa người đến vậy sao?" Lão thái đối diện nhà mặt đầy khoa trương.
Tôn Khinh trêu đùa, mắt sáng rỡ nhìn bà: "Đại nương, đó không gọi là dọa người, mà gọi là một thân chính khí. Đem tất cả tiểu, quỷ không thể lộ ra ánh sáng đều dọa cho trốn tránh không dám ra ngoài."
Lão thái đối diện nhà bị một câu của Tôn Khinh, nâng bổng cả lên, lập tức chia sẻ với Tôn Khinh càng nhiều thông tin về nhà xéo.
Đợi đến khi ở ngã tư đường chia tay, thì thông tin của lão thái kia hầu như đều bị Tôn Khinh moi ra hết.
"Đại nương, lần sau nói chuyện tiếp, con đi tìm người đây!"
Lão thái đối diện nhà vội vàng xua tay, giọng thúc giục: "Mau đi mau đi!"
Tiết Linh xem mà trợn tròn mắt.
Tôn Khinh đã làm gì mà làm cho mấy bà lão ở đây thích nàng như vậy?
Nếu nàng cũng có chiêu này, bà lão trong nhà họ, chẳng phải là nâng nàng lên tận trời sao?
Nàng cũng không đến mức phải tránh đến nơi này!
"Khinh Nhi, nếu ta sớm một chút gặp được ngươi thì tốt rồi." Giọng Tiết Linh tràn đầy tiếc nuối.
Tôn Khinh cười: "Ngươi còn muốn sớm đến lúc nào? Lúc còn mặc tã lót sao? Thật sự lúc đó mà quen biết, có lẽ người nhà ngươi, đã sớm không cho ngươi nói chuyện với ta rồi."
Tiết Linh phì cười một tiếng: "Chỉ có ngươi nói được!"
Giang Hải bọn họ đều ở nhà Lâm Hữu giúp bó tỏi kìa?
Bây giờ đang vào mùa tỏi, ông bà Lâm Hữu từ quê lên chở rất nhiều tỏi tới, định mang ra chợ bán.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận