Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 1517: Là lại cấp Điền Đại Nha tìm cái hảo hộ? (length: 3968)

Mấy bà lão này cũng là 'vò đã mẻ lại sợ sứt', vỗ đùi một cái, nói thẳng:
"Lão Tiền à, lần trước lúc con dâu hắn c·h·ế·t, ta còn nghe thấy mẹ lão Tiền mắng con dâu, nói nếu nàng không đẻ được cu·, thì lão Tiền sẽ hưu nàng, rồi th·e·o bên ngoài dắt một con khác về ~"
Tôn Khinh vừa định lên tiếng thì bị Vương Thiết Lan tranh trước:
"Lần sau gặp con mụ già c·h·ế·t dẫm kia, xem ta không mắng c·h·ế·t nó ~"
Mấy bà lão bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Thì ra là bị ép mệt c·h·ế·t."
Tôn Khinh nghĩ nghĩ rồi nói: "Mẹ lão Tiền dám đối xử với con dâu như vậy, phần lớn là do lão Tiền. Nếu lão Tiền từ đầu đã bảo vệ vợ mình thì mẹ hắn đâu dám làm vậy!"
Bà lão vừa nãy còn tiết l·ộ bí m·ậ·t liền vội xua tay, ra vẻ khinh bỉ nhà họ Tiền: "Cả nhà bọn họ có coi con dâu trước là người đâu. Con cái thì để ông bà dạy hư. Suốt ngày mắng mẹ là ăn không ngồi rồi, vô dụng!"
Tôn Khinh không nhịn được nói: "Mấy đứa như thế phải đ·á·n·h cho một trận, t·h·iếu đ·á·n·h."
Mấy bà lão đều gật gù.
Tôn Khinh vừa định nói gì đó, ngẩng đầu đã thấy Tống Thanh x·á·ch đồ đến.
Nàng ngẩng lên nhìn giờ, thời gian ăn dưa lúc nào cũng nhanh.
Đã gần mười hai giờ rồi.
Mấy bà lão thấy đã muộn liền cuống cuồng tìm lý do sợ trễ giờ bệnh này bệnh nọ, nhanh chân rời đi.
Giang Anh gói xong t·h·u·ố·c, vừa quay đầu đã thấy người đi hết.
Tôn Khinh vội cười bảo nàng đặt t·h·u·ố·c xuống.
"Cứ để đó đi, chiều hẵng đến!"
Giang Anh tính tình trẻ con nổi lên, không vui nói: "Con thấy mấy người đó có ai đau răng, có ai nóng trong người đâu ~"
Tôn Khinh cười huých Giang Anh một cái, chỉ ra phía cửa.
Mặt Giang Anh đỏ bừng ngay tắp lự.
Tống Thanh cười đi tới chào hỏi, Tôn Khinh liền vung tay như chưởng quỹ, chỉ lên mấy cái ghế.
"Hôm nay lại được khỏi phải tự mình đ·ộ·n·g· ·t·h·ủ nấu cơm rồi ~ tuyệt vời ~"
Một câu nói khiến Giang Anh thẹn thùng bỏ chạy.
Tống Tư Mẫn và những người khác vừa kịp giờ cơm trưa trở về.
Vừa vào nhà, Vương Hướng Văn đã hớn hở nói với Tôn Khinh: "Chị à, nhà Điền Đại Nha lại đ·á·n·h nhau rồi ~"
Giang Lai Lai bé con ra sức diễn trò, nắm c·h·ặ·t nắm tay nhỏ, hăng hái nói: "Lại lại lại lại..." Nghe còn có nhịp điệu.
Tôn Khinh t·ự nhiên trong lòng đệm nhạc cho con bé: Ối ôi ôi nha...
Nhẩm xong còn thấy mình ngốc nghếch ~ 'Đệt mợ' ~ "Đ·á·n·h thì đ·á·n·h, nhà họ ngày nào chẳng đ·á·n·h nhau, có khi một ngày đ·á·n·h mấy trận, con chẳng lạ gì ~" Tôn Khinh ra vẻ không để ý nói.
Giang Hải vội tiếp lời: "Lần này khác à nha ~"
Tôn Khinh kêu lên một tiếng: "Sao lại khác? Mắt anh sáng quắc lên kia kìa."
Giang Hải vội nói: "Bà lão ở cái nhà xéo xéo đối diện nhà mình có bà em gái ở nhà kia đó ~"
Mắt Tôn Khinh trợn ngược: "Không phải bảo mười lăm mới đến nhà đó hả? Sao lại đến trước rồi?"
Vương Thiết Lan biết chuyện này, là hôm qua bà lão kia kể, bà quên nói với con gái.
"Nghe ý của bà lão là lại tìm cho Điền Đại Nha mối tốt ~"
Tôn Khinh lẳng lặng đảo mắt: "Bộ chúng ta ngu chắc, bà ta bảo lại tìm mối ngon cho Lưu Dân Sơn thì có."
Được con gái nhắc, Vương Thiết Lan mới kịp phản ứng, vội nói: "Mẹ suýt thì tin sái cổ, may mà con nhanh trí!"
Tôn Khinh chắc chắn: "Lưu Dân Sơn nhất định lại đưa tiền cho Đinh Vân."
Việc này Vương Thiết Lan không nghi ngờ: "Đương nhiên rồi, bằng không ai dư hơi đi lo chuyện bao đồng đó ~ Hai cái người này đâu có tốt đẹp gì, ai dính vào chỉ rước họa."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận