Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 1483: Chờ ta đến Hạ thành phố, hảo hảo thay ngươi thu thập Hạ Quảng Khôn! (length: 4161)

Tôn Khinh lập tức trêu ghẹo Vương t·h·iết Lan: "Ngươi lại nỡ hả?"
Nói xong, nàng liếc xéo Vương t·h·iết Lan một cái.
Vương t·h·iết Lan đáp: "Một ông già, ăn được mấy phần cơm."
Tôn Khinh cười, vừa đập trứng gà, vừa đổi chủ đề: "Ngươi vắng mặt cả ngày hôm qua, huyện mình xảy ra mấy chuyện hay ho đấy?"
Vương t·h·iết Lan nghe vậy, mắt sáng rực lên, vội giục khuê nữ kể lại.
Cứ thế chuyện trò rôm rả đến hơn bốn giờ.
Năm ngoái con còn nhỏ nên ăn Tết ở huyện, năm nay con lớn rồi, ăn Tết ở thôn vẫn vui hơn.
Trong thôn, một số người làm công ở xưởng may mặc, một số làm ăn với Giang Hoài, tấp nập đến chúc Tết.
Người nói một câu, ta nói một câu, trò chuyện rôm rả đến tận tối.
Bữa sủi cảo đêm ba mươi mới thật sự là đón Tết!
Trong thôn có phong tục, trước khi ăn cơm phải đi rước thần. Trước đây Giang Hoài không ở thôn nên không ai gọi hắn.
Bây giờ hắn ở thôn rồi, lại chẳng ai dám sai bảo.
Vương t·h·iết Lan vốn định bảo Giang Hoài đi rước thần cùng, bị Tôn Hữu Tài quát cho một trận.
"Người ta lão Giang gia còn chẳng đi, ta sao dám gọi hắn đi. Ta đâu phải kén rể, cô gia đối tốt với mình là được, đừng có mà nghĩ lung tung!"
Vương t·h·iết Lan giật mình không dám ngẩng đầu: "Tôi chỉ nói vậy thôi, có bảo cô gia đi đâu ~ "
Một câu nói liền lật ngược lại.
Trong nhà không có lò sưởi, mùa đông thật sự rất lạnh.
May mà Tôn Khinh đã sớm chuẩn bị sẵn tấm trải điện, túi nước ấm và các vật dụng sưởi ấm khác, nếu không nàng thật không có dũng khí ở lại!
"Lão c·ô·ng, anh có lạnh không?" Tôn Khinh ôm lò sưởi lớn hỏi.
Giang Hoài bật cười nhìn Tôn Khinh rồi kéo nàng sát lại gần mình.
"Thế này thì sao?"
Tôn Khinh đảo mắt, cười hắc hắc: "Tạm được."
Giang Hoài vừa định đưa tay ra, đã bị Tôn Khinh đẩy ra.
"Lạnh."
Giang Hoài cười ôm chặt người hơn một chút, kết quả đổi lại việc ai đó không thành thật.
"Không phải bảo lạnh à?"
Tôn Khinh lườm hắn một cái: "Em lạnh thì em, anh đừng có nói chuyện!"
Giang Hoài: Em vui là được ~ Tôn Khinh cười nói với Giang Hoài: "Sang năm anh cứ đi trước đi. Để em xem có thể đi vào khoảng tháng năm không."
Giang Hoài cười gật đầu, trêu ghẹo: "Anh nhớ em bảo, đợi Giang Hải cùng đi mà?"
Tôn Khinh lập tức kêu lên một tiếng ~ Giang Hoài vội nói: "Chắc là anh nhớ nhầm!"
Tôn Khinh hài lòng liếm môi: "Chính là anh nhớ nhầm, còn không chịu thừa nhận ~ "
Giang Hoài: Được rồi, đều là lỗi của anh!
Ánh mắt Tôn Khinh lấp lánh, giọng ngọt ngào vạch kế hoạch.
"Anh cũng lo liệu chỗ ở cho tốt, lâu ngày không ở, kẻo bị ẩm mốc."
Giang Hoài vuốt nhẹ lưng nàng, vừa đáp lời.
Tôn Khinh tiện miệng nhắc qua chuyện Phương Nhã sinh con, nét mặt Giang Hoài không chút thay đổi, cũng không nói gì thêm.
Tôn Khinh ghé sát vào tai hắn nói: "Đợi em đến Hạ Thành, em sẽ hảo hảo thu thập Hạ Quảng Khôn cho anh!"
Giọng điệu bao che như vậy, lập tức sưởi ấm lòng Giang Hoài.
"Được!" Giang Hoài đáp lời đầy nhiệt huyết.
Tôn Khinh cọ cọ như mèo nhỏ, làm Giang Hoài ngứa ngáy trong lòng.
Giang Hoài trực tiếp xoay người lại.
"Hết Tết là em phải đi rồi ~ "
Tôn Khinh chớp mắt nhìn hắn, nhíu mày: Ý gì đây?
Giang Hoài ghé sát tai Tôn Khinh: "..."
Tôn Khinh cong mắt, véo nhẹ: Hư thật ~ Thôi được, nể tình anh sắp đi xa, chiều anh một lát vậy!
...
Ăn Tết lòng thêm ấm, phòng the càng thêm nồng.
Sáng sớm đi chúc Tết, Tôn Khinh suýt chút nữa không đứng dậy nổi.
Cái ông lớn này, cũng quá đáng đi ~ Vồ được là cứ thế mà ăn, như thể không có bữa sau ấy. . .
- Hết mười chương, ngày mai tiếp tục!
Âu da ~ Cầu nguyệt phiếu, phiếu đề cử, miêu miêu ~~ (hết chương)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận