Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 285: Đại lão tiểu kim khố! (length: 4266)

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Tôn Khinh lập tức rời khỏi người đang ôm mình.
"Đồ thần kinh!" Nói xong hờn dỗi quay đầu bước đi!
Đôi mắt đen láy của Giang Hoài sâu thẳm như xoáy nước, lặng lẽ nhìn cánh cửa nhà Vương An một phút, rồi mới rời đi.
Mắt thấy sắp năm giờ, buổi tối không thể trông cậy vào Vương Thiết Lan được.
"Lão công, đồ của anh thu xếp xong chưa?" Tôn Khinh chạy vào bếp nhìn một lượt, quay đầu hỏi Giang Hoài.
Giang Hoài gật đầu, vali đã xếp xong để ở trong phòng.
"Mười giờ tối, Vương Cường tới đón em!" Giang Hoài kéo rèm cửa vào, cẩn thận tìm kẹp để cố định lại.
Uống nước đường đỏ nhiều, có chút vướng cổ, Tôn Khinh vừa định quay người rót nước, liền có người nhanh hơn cô một bước, cầm phích nước nóng lên rót trước.
"Ngày mai Trương Trung Viễn mang người tới lắp quạt trần." Giang Hoài đột nhiên nói một câu.
Trong mắt Tôn Khinh sáng long lanh, như trăng tròn chiếu xuống mặt hồ sóng sánh ánh bạc.
"Cũng phải, hai hôm nay em cảm thấy buổi tối ngủ hơi nóng." Tôn Khinh yếu ớt nói.
Giang Hoài: Ta còn tưởng buổi tối em ngủ bị người vác đi, em cũng không biết đâu?
"Khi em không có nhà, cài chốt cửa cẩn thận, có chuyện gì thì gọi Vương Hướng Văn."
Tôn Khinh cười ngọt ngào: "Biết rồi, lão công, anh tới bên đó, nhớ gọi điện thoại về nhé, em nghe chị Trương nói, ở huyện bây giờ có thể lắp điện thoại rồi. Chỉ là hơi đắt, phải bảy, tám chục nhà mới lắp được?"
Giọng Giang Hoài nghiêm túc: "Tiền lắp điện thoại không được tiết kiệm, đợi tối Vương Cường tới, em nhờ anh ta đi hỏi một chút."
Tôn Khinh lập tức nở nụ cười tươi rói, ngoan ngoãn nói: "Dạ!"
Giang Hoài nghĩ nghĩ, quay người tới trước tủ quần áo.
Tôn Khinh còn tưởng hắn lại muốn thu dọn đồ, vừa định bật TV thì thấy đại ca hai ba lần đã tháo tấm ván ngoài cùng của tủ ra.
Chờ khi thấy Giang Hoài lấy đồ bên trong ra, Tôn Khinh trong lòng liên tục chửi thề.
Thảo a~ Tiểu kho vàng của đại ca sao mà gần cô vậy?
Giang Hoài lấy ra hai túi giấy, trở tay lắp lại tủ như cũ.
Tôn Khinh mắt tròn xoe, đại ca muốn làm gì?
Chẳng lẽ là trước khi đi, phát tiền lương cho cô sao?
"Chút tiền này, em cầm dùng trước đi!"
Thảo!
Thật đúng là vậy!
Tôn Khinh kích động run lên, nhanh chân chạy tới ôm túi giấy vào lòng.
Vừa định vui vẻ đếm tiền thì nghĩ lại cảm thấy không được hay.
Mắt không rời xem túi giấy trong ngực, cảm xúc và lý trí đấu tranh lẫn nhau, cuối cùng lý trí vẫn chiếm ưu thế.
Giả bộ như coi tiền tài là cặn bã, tiện tay ném túi giấy lên giường, quay người không nỡ nhìn Giang Hoài.
"Lão công, em không nỡ anh mà ~"
Giang Hoài vừa định nói chuyện, đã bị Tôn Khinh túm chặt tay.
"Em biết, không nỡ cũng không được. Anh có việc anh cần phải làm, không thể vì em không nỡ mà anh ở nhà, không đi đâu hết." Uất ức nói nhỏ.
Giang Hoài im lặng một chút, vừa chuẩn bị lên tiếng thì bị chặn lại.
"Lão công, anh cứ yên tâm đi, em nhất định sẽ chăm sóc nhà cửa cẩn thận, làm tốt vai trò người phụ nữ nhỏ bé sau lưng anh!"
Giang Hoài lặng lẽ hít sâu một hơi.
"Lão công, có phải anh muốn nói gì không?" Tôn Khinh đầy dấu chấm hỏi.
Giang Hoài: Đã bị em nói hết rồi, ta còn gì để nói nữa?
"Hay là em nằm nghỉ một lát?"
Tôn Khinh lặng lẽ nhếch miệng cười gian: "Anh theo em, em sẽ nằm?"
Giang Hoài liếc nhìn đồng hồ, sau một hồi giằng co tư tưởng, nói: "Mười phút!"
Tôn Khinh lập tức tươi cười rạng rỡ không che giấu.
"Lão công, bụng em vẫn không thoải mái, anh xoa xoa cho em được không?"
- Bảy chương tới rồi, ngày nào cũng bạo chương, ngày nào cũng thoải mái!
Xông lên nào!
Tiếp tục cầu nguyệt phiếu, phiếu đề cử!
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận