Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 826: Giang ba ba, ngươi hiện tại thật là một cái ba ba! (length: 4374)

Giang Hải cùng tiểu đệ ở bệnh viện đến hai giờ liền về, Tôn Khinh ngủ nhiều quá, buổi chiều tinh thần rất tốt, đơn giản thu dọn một chút, nhờ Giang Hoài đỡ nàng xuống giường đi lại.
Vương Thiết Lan vẫn theo kiểu cũ, cái gì cũng không cho làm.
"Ở cữ, ở cữ, phải nằm đủ một tháng!"
Tôn Khinh không muốn tranh cãi với mẹ, cố ý nói: "Mẹ, con nằm nhiều, chóng mặt."
Vương Thiết Lan nghe con gái nói chóng mặt, lập tức không nói gì.
Tôn Khinh tỉnh, Tôn Hữu Tài ở đây thì không tiện, Vương Thiết Lan bảo Tôn Hữu Tài đi mua đồ ăn, nói là mua rau cải, làm sủi cảo cho con gái.
Vương Thiết Lan tự mình không dám đi ra ngoài, cháu ngoại gái không tìm ba mẹ, chỉ quấn lấy nàng và Đại Hải.
Hiện tại Đại Hải về nhà, nàng mà đi nữa, con bé còn không khóc thành cái gì.
Nhưng cũng không thể cứ ở mãi trong phòng bệnh, con gái khỏe, bà cũng không nín được.
Lúc em bé ngủ, bà ra hành lang nói chuyện phiếm với người khác.
Tôn Khinh mới đi một chút đã mỏi lưng, chân cũng nhức.
"Lão công, em mệt!"
Giang Hoài vừa thấy trán Tôn Khinh đổ mồ hôi, xoay người ôm nàng đặt lên giường.
"Nghỉ một lát, lát nữa ba mẹ về, anh đi đón chú Tống."
Tôn Khinh vừa định nói được, liền thấy ngực, miệng hơi lạ, cúi đầu nhìn ~ ai da, sao lại quên chuyện này.
Nàng tỉnh lại thì sữa cũng về.
Mấu chốt là hiện tại em bé cứ gần nàng là khóc, phải làm sao đây?
Giang Hoài nhìn Tôn Khinh bằng ánh mắt kỳ lạ, người sau liếc hắn một cái như trừng.
...
Vương Thiết Lan đẩy cửa phòng, không mở ra được.
Con ngươi đảo một vòng, cười khì khì rồi lại ra hành lang nói chuyện phiếm với mấy bà lão.
Vừa nói chuyện, vừa canh cửa. Chờ bác sĩ y tá đi kiểm tra phòng, nhanh chân chạy vào.
Giang Hải về nhà một chuyến, mọi người đều biết Tôn Khinh tỉnh.
Nhà ai sinh con xong lại ngủ li bì như thế chứ? Mấy ngày nay, bọn họ không dám đến làm phiền, đợi sáng hôm sau, tất cả đều kéo nhau đến xem Tôn Khinh.
Tôn Khinh cười tủm tỉm, cứ có người đến lại giải thích, sinh con xong mệt quá, ngủ một giấc hơi bị lâu.
Cười đến mặt cũng cứng, miệng thì vừa mệt vừa khô, Giang Hoài thấy Tôn Khinh mệt, lại có người đến, toàn bộ đều là hắn ứng phó, đến đứng dậy Tôn Khinh cũng không cho.
Vừa tiễn người đi, Tôn Khinh liền bắt đầu bàn với Giang Hoài chuyện xuất viện.
"Lão công, người ta một hai ngày đã ra viện, em đây là ngày thứ sáu rồi, chúng ta chiều nay xuất viện đi." Tôn Khinh giọng mềm mại cầu xin.
Giang Hoài vừa chải tóc cho Tôn Khinh, vừa nói: "Ngoan, ở thêm hai ngày, rồi chúng ta về."
Tôn Khinh không nhịn được bĩu môi nói: "Ở viện chán quá à, không có tivi xem, cũng không có radio nghe."
Giang Hoài không hề chớp mắt cự tuyệt: "Ở cữ, không được xem cũng không được nghe."
Tôn Khinh không nhịn được bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Giang ba ba, anh bây giờ đúng là một ông ba ba."
Giang Hoài trước đây còn chỉnh lại, giờ thì mặc Tôn Khinh nói gì, hắn cũng không hề phản bác.
Tôn Khinh tám trăm cái tâm nhãn, lại khơi dậy.
"Lão công, anh lo liệu đâu vào đấy hết rồi à?"
Giang Hoài mặt không đổi sắc: "Đều sắp xếp xong xuôi cả rồi."
Tôn Khinh thấy đáy mắt đại lão có quầng thâm, lại thấy đau lòng.
"Lão công, em không xuất viện nữa, anh lại ngủ cùng em một lát!"
...
Chớp mắt đã hai ngày, tinh thần Tôn Khinh càng ngày càng tốt, Giang Hoài cũng bị Tôn Khinh ép nghỉ ngơi một chút.
Ngoài việc hàng ngày chăm sóc Tôn Khinh, thì hai vợ chồng cùng Tôn Hữu Tài luyện tập bế con.
Luyện hai ngày, cuối cùng cũng có thể giữ em bé trong tay được mấy phút.
Mã Ái Hoa hai hôm trước đến, hôm nay lại tới.
"Khinh Nhi, Tiết Linh thật là không yên tâm về em, cứ nói muốn mua vé về thăm em." Mã Ái Hoa vừa gọt hoa quả cho Tôn Khinh vừa nói.
Tôn Khinh vội nói: "Đừng cho chị ấy về, đi một chuyến lại còn phải đưa chị ấy nữa."
Mã Ái Hoa lập tức gật đầu, hôm nay bà ngoài thăm Tôn Khinh, còn có chuyện muốn nói với nàng.
"Triệu Yến Tử về đòi lương rồi!"
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận