Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 957: Đạp mã, này là đi ra ngoài kéo thù hận đi lạp! (length: 3949)

Giang Hoài buồn cười nói: "Ngươi cho rằng ta đang mở trò đùa à?"
Tôn Khinh chậm rãi mím môi, quá hai giây mới nói: "Thôi đi, ta chỉ là đang đùa với ngươi thôi. Thật để ta làm, ta không làm được đâu!"
Giang Hoài cười nói: "Không thử sao?"
Tôn Khinh trực tiếp co rúm người cho Giang Hoài xem, vừa định nói chuyện thì Vương Thiết Lan đã cười ha hả trở về.
"Cô gia, hôm nay ngươi về sớm vậy à?"
Giang Hoài cười gật đầu.
Tôn Khinh vừa thấy Vương Thiết Lan về, lập tức làm bộ tức giận quay mặt đi không thèm để ý tới nàng.
Vương Thiết Lan căn bản không nhận ra khuê nữ đang giận, một mặt hớn hở nói với khuê nữ: "Khinh Nhi, con đoán xem vừa nãy mẹ đi đâu?"
Tôn Khinh không vui nói: "Dù sao cũng không phải đi làm việc chính đáng."
Vương Thiết Lan lập tức trợn mắt: "Mẹ chính là đi làm việc chính đáng đó! Mẹ đã đi nói chuyện với bố mẹ của Lưu Nhiên rồi!"
Lời này thành công làm Tôn Khinh ngồi không yên.
Đúng là, đây là đi ra ngoài kéo thêm thù hận mà!
Tôn Khinh không giả vờ nữa, vội vàng hỏi: "Mẹ đã nói gì, nhanh kể cho con nghe một chút?"
Vương Thiết Lan đắc ý nói: "Con không biết mẹ thấy gì ở nhà bọn họ đâu!"
Tôn Khinh không cần nghĩ cũng biết chắc không có chuyện tốt: "Cãi nhau hả?"
Vương Thiết Lan cười nói: "Cũng định cãi nhau đấy, vừa thấy mẹ tới liền không ầm ĩ nữa."
Tôn Khinh thiếu chút nữa cười ngất.
"Nhà họ lại vì chuyện gì mà cãi nhau vậy?"
Vừa nhắc đến cái này, Vương Thiết Lan cười lăn cười bò.
"Bố mẹ của Lưu Nhiên ghét bỏ nhà lão Lý ngày nào cũng ăn cơm rau, không có thịt!"
Tôn Khinh vừa thấy Vương Thiết Lan cười ngả nghiêng như vậy, hoàn toàn không nhịn được nữa, ôm bụng cười đến gập cả người.
"Mẹ mau kể cho con nghe xem mẹ khuyên can thế nào?"
Vương Thiết Lan nghiêm túc nói: "Mẹ không thèm khuyên can, mẹ trực tiếp nói với bọn họ, muốn ăn ngon thì về nhà mà ăn, chỗ này chỉ có những món như thế này thôi!"
Chà, mẹ của nàng thật là to gan mà!
"Mẹ không sợ nhà lão Lý theo bọn họ nói xấu mẹ sao?" Tôn Khinh cười nước mắt ròng ròng, vừa lau nước mắt, vừa nói.
Vương Thiết Lan hừ một tiếng: "Có gan nói mẹ thử xem, xem mẹ có đánh bọn họ không?"
Tôn Khinh suy nghĩ thấy có gì đó không ổn: "Mẹ đi lâu như vậy, chỉ nói hai câu đó thôi à?"
Không thể nào?
Vương Thiết Lan cười hề hề nói: "Sao có thể chứ, chân trước mẹ vừa dứt lời, bố mẹ của Lưu Nhiên liền nói lại mẹ. Mẹ không phản bác lại họ mấy câu, nói rõ cho họ biết thì sao mà về được chứ!"
Tôn Khinh buồn cười nói: "Cho nên họ bị mẹ chọc giận đến muốn về nhà?"
Vương Thiết Lan nghĩ một lúc, cảm thấy hình như là vậy thật.
"Bọn họ đúng là hèn nhát mà, hơi bị lớn tiếng hay bị nói móc một chút là liền im re!"
Tôn Khinh cười nói: "Nhà lão Lý quá sĩ diện, người sĩ diện, đều phải tự mình chịu thiệt thôi! May mà bố mẹ của Lưu Nhiên muốn đi. Họ khi nào thì đi vậy?"
Vương Thiết Lan: "Mẹ nghe bọn họ nói, là đặt vé ngày mai rồi!"
Còn tưởng là ngoài chuyện này ra không có chuyện khác chứ, Vương Thiết Lan lại nói: "Lưu Nhiên cũng thật là, bố mẹ cô ta có thể ở lại đây thêm vài ngày chứ, thế mà lại đối xử với cha mẹ ruột như kẻ thù vậy, đến miếng gì ngon cũng không mua cho họ. Chẳng qua là muốn ăn mấy miếng thịt thôi mà, ăn được bao nhiêu đâu chứ!"
Tôn Khinh có chút không tin: "Dù sao cũng là cha mẹ ruột, chúng ta không biết chuyện bên trong, ra ngoài đừng có nói lung tung, tránh để người ta tìm tới!"
Vương Thiết Lan gật đầu.
Tiệc hôm nay vừa đúng thứ bảy, Giang Hoài nghĩ lũ trẻ con đông, cố ý dặn người làm đồ ăn, chuẩn bị nhiều hơn chút đồ.
May mà đã dặn, nếu không nhất định là không đủ!
Mọi người ở mặt phố không cần thông báo, đều đến cả. Ngay cả Tống Lai Đệ gặp mặt không bao giờ có sắc mặt tốt, cũng chẳng nói lời nào hay, cũng đều mang con đến!
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận