Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 524: Tẩu tử, ta ca mang người trở về! (length: 4001)

"Khinh Nhi, hôm nay buổi sáng có hai người chạy đến chỗ ta hỏi, có phải muốn bán buôn quần áo không!" Mã Ái Hoa hào hứng nói.
Tôn Khinh lập tức cổ vũ cười hỏi: "Ngươi nói gì?"
Mã Ái Hoa vội vàng một mặt hưng phấn nói: "Ta khẳng định nói bán buôn nha. Bọn họ còn hỏi chúng ta giá nhập hàng bao nhiêu, có bao nhiêu loại quần áo đâu?"
Tôn Khinh cười nhẹ nhàng nhìn Mã Ái Hoa: "Hôm qua đã nói với ngươi, chỉ cần tin thả ra, sẽ có người tới hỏi, ngươi còn không tin, bây giờ thì sao?"
Mã Ái Hoa ngượng ngùng cười nói: "Ta đâu nghĩ đến sẽ nhanh như vậy nha!"
Tôn Khinh cười hỏi: "Vậy thì sao, ngươi đã nghĩ ra giá bán buôn chưa? Kiểu dáng làm ra được chưa?"
Vừa nói đến đây Mã Ái Hoa lập tức luống cuống tay chân.
"Sáng sớm ta đã vội vàng chuyển hàng hóa vào cửa hàng, chuyện nhập hàng, đến giờ còn chưa kịp ngồi xuống đâu?"
Tôn Khinh có chút đau lòng: "Đại tỷ, ngươi cũng đừng tự mình làm mệt vậy."
Những lời này khiến Mã Ái Hoa trong lòng thoải mái.
"Yên tâm, chút việc vặt này có là gì mệt mỏi với ta nha! Lúc này bận rộn cũng không sai biệt lắm, ta lập tức đi viết giá ra." Mã Ái Hoa hăm hở nói.
Tôn Khinh không quên nhắc nhở một câu: "Đại tỷ, nhớ kỹ, bán buôn đều là quần áo giá thấp, quần áo đắt tiền, chúng ta tự mình giữ lại mà bán!"
Những lời này hôm qua Tôn Khinh đã nói qua, Mã Ái Hoa đã sớm ghi nhớ trong lòng.
"Rõ ràng, ta đi viết trước đây, ngươi xem một lần rồi hãy đi!"
Tôn Khinh ngữ khí tin tưởng nói: "Đại tỷ, ngươi không cần cho ta xem, tự mình xem là được rồi!" Nàng cũng không muốn ôm trách nhiệm vào người.
Lần này đến mục đích chính là xem Tiết Linh có tới hay không!
Biết Tiết Linh không đến, nàng trực tiếp bái bai!
Về nhà giám sát đám tiểu tử lau tường cho kỹ càng!
. . .
Đến đầu đường thì Từ Hòe Hoa và cháu gái đã không còn ở đó.
Tôn Khinh vừa đến cửa nhà Giang Anh, cửa lớn nhà nàng đã mở ra.
"Tẩu...Tử, anh ta dẫn người về rồi!" Giang Anh từ khe cửa rộng mở nói xong, đánh rầm một tiếng liền đóng cửa lại.
Tôn Khinh: "... "
"Tiểu Giang, ngươi lúc nào kết hôn vậy, sao cũng không báo với bọn ta một tiếng. Có phải là ngại bọn ta làm ngươi mất mặt không!" Từ Hòe Hoa vừa bĩu môi vừa trợn mắt nói.
Giang Hoài giọng điệu không nhanh không chậm: "Sư nương, trước mắt mới chỉ đăng ký kết hôn thôi, còn chưa tổ chức tiệc rượu. Ta định đến khi làm tiệc rượu mới cho người đến đón sư nương."
Tôn Khinh vừa bước vào, nghe Giang Hoài nói vậy, lại muốn rụt chân về.
Đáng tiếc, Giang Hải bọn họ không cho Tôn Khinh cơ hội đó.
"Khinh Khinh tỷ, đồ bọn em để ở trong sân." Giang Hải sợ Tôn Khinh chạy mất, nói rất lớn tiếng.
Tôn Khinh trừng mắt nhìn hắn một cái, rồi quay sang mỉm cười nhìn Giang Hoài.
Cứ như không nhìn thấy trong sân có thêm hai người không quen biết, trực tiếp chạy từng bước nhỏ đến bên cạnh bà cháu Từ Hòe Hoa.
"Lão công, sao anh về sớm vậy!" Tôn Khinh ôm tay làm nũng.
Giang Hải, Điền Chí Minh bọn họ nhanh chóng xoa xoa cánh tay rồi quay người chạy vào phòng.
Từ Hòe Hoa vừa thấy Tôn Khinh trở về, mặt liền đen xì.
Giang Hoài cúi đầu nhìn Tôn Khinh một cái, không rút tay ra, giọng điệu không nhanh không chậm giới thiệu với Tôn Khinh.
"Đây là sư nương của ta, ngươi cứ gọi là sư nương là được. Còn kia là cháu gái của sư nương, Từ Anh Đào, ngươi gọi cô ấy là Anh Đào."
Tôn Khinh giọng nói ngọt lịm gọi người: "Sư nương, Anh Đào, các ngươi khỏe!"
Giọng nói ngọt ngào, so với hơn một giờ trước, quả thực giống như hai người khác nhau!
Từ Hòe Hoa thực sự muốn tức điên.
Mấy bà kế đúng là như thế, ở trước mặt người khác một kiểu, sau lưng lại một kiểu, cứ hay giả bộ người tốt trước mặt đàn ông, loại người này, bà ta già cả rồi, thấy nhiều rồi!
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận