Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 735: Chờ xem, này sự nhi không cần chúng ta thao tâm! (length: 4062)

Tối nay Giang Hoài không về nhà, đã chậm trễ ba ngày rồi, đủ để hắn bận bịu mấy ngày!
Tôn Khinh cũng bắt đầu tự thiết kế quần áo bà bầu và quần áo cho bảo bảo.
Mùa đông ở đây lạnh, nàng cũng không muốn giống người khác phải mặc đồ bông to sụ, áo bông dày cộm, trông chẳng khác nào đàn ông.
Vương Thiết Lan từ khi mang bông về đã nghĩ xem nên làm gì. Vừa lật vải vóc của con gái, vừa lẩm bẩm nói không ngừng.
"Trước làm hai cái chăn nhỏ không đúng, phải bốn cái chăn nhỏ để khi tỉnh giấc đi tiểu còn có cái thay."
Tôn Khinh không ngẩng đầu nói: "Được, đều được, làm xong thì cho ta xem." Đến khi Vương Thiết Lan bất cẩn làm rơi kim lên mặt.
Nguyên thân còn nhỏ khi Vương Thiết Lan không ít lần làm những chuyện hồ đồ như vậy, không quên rút kim ra thì cũng khâu quần lại bịt kín ống quần.
Tâm thì tốt, nhưng đầu óc không được!
Vương Thiết Lan cũng biết mình ra sao, con gái nói gì đều nghe, chuyện liên quan đến đời sau, nói khó nghe thì nàng còn cẩn thận hơn cả con gái mình!
Tôn Khinh có rất nhiều ý tưởng kiếm tiền nhưng không có ai để dùng. Nàng cũng không có thời gian mò kim đáy bể, nên trực tiếp rải lưới rộng.
Lưới rải lớn thì có cả tốt và xấu. Mặt tốt là bắt được nhiều, mặt xấu là trong lưới có cả tốt xấu phải từ từ sàng lọc.
Làm chuyện gì cũng không được nôn nóng!
Đang nghĩ ngợi thì có tiếng gõ cửa.
Không cần đoán Tôn Khinh cũng biết, lại là Điền Chí Minh mấy người.
Quả nhiên "Chị Khinh Khinh, Đại Hải đâu?" Điền Chí Minh bọn họ cười đùa đi vào.
Tôn Khinh chỉ vào phòng: "Đang làm bài tập, bài tập của các ngươi viết xong nhanh vậy sao?"
Điền Chí Minh đắc ý nói: "Ở trường đã viết xong rồi."
Cao Tráng cũng nói theo: "Hôm nay thầy giáo chẳng giao bài tập gì mấy."
Lâm Hữu và Lý Đại Bằng đều nói bài tập quá đơn giản.
Tôn Khinh phất tay cho bọn họ vào. Đợi người vào, Tôn Khinh lập tức nói với Vương Thiết Lan: "Chờ xem, lát nữa sẽ ra ngay."
Vương Hướng Văn không tin, mắt chớp chớp nhìn cửa phòng: "Bọn họ chơi có phải là vẫn tốt đẹp lắm không?"
Tôn Khinh cười không nói gì.
Nhưng mà chưa đầy mười phút, bốn người Điền Chí Minh lại đi ra.
"Chị Khinh Khinh cái đó, bọn em có việc, bọn em đi trước!" Điền Chí Minh vừa cười vừa cúi gằm mặt.
Cao Tráng gãi đầu: "Em nhớ ra mẹ em còn có việc dặn em làm."
Bốn người nhanh chóng chạy đi.
Vương Hướng Văn bực bội gãi đầu: "Có phải bọn họ giận dỗi rồi không?"
Tôn Khinh cười đầy ẩn ý: "Cứ chờ xem, chuyện này không cần chúng ta lo."
Ngược lại là Trương Khang, biết Giang Hải ở nhà chăm chỉ học tập liền lập tức cầm sách bài tập đến.
Không mấy ngày, hai người sinh ra lòng ganh đua, ngươi một ngày viết năm tờ, ta viết sáu tờ. Ngươi đuổi ta bắt, khiến Tôn Khinh nhìn mà máu nóng sục sôi.
Không quá mấy ngày, bốn người Điền Chí Minh cũng mang cặp sách đến làm bài tập mỗi ngày, thay đổi hẳn thói cà lơ phất phơ thường ngày, mỗi ngày không viết đến chín giờ Tôn Khinh không mở miệng đuổi thì bọn họ không chịu về!
Bởi vì chuyện này, nhà Điền Chí Minh không ít lần đưa đồ đến cho Tôn Khinh, gặp ai cũng khen, đều nhờ Giang Hải dẫn bọn trẻ học cùng nhau, bọn trẻ giờ cũng không cần người quản, cũng biết học rồi! Nói xa nói gần đều tiện thể khen Tôn Khinh.
Ý là nếu không có Tôn Khinh thì bọn trẻ không có sự thay đổi lớn như vậy!
Tôn Khinh lúc đầu còn khách sáo với họ, trả lại chút đồ, sau thấy bọn Điền Chí Minh vừa tan học đã không về nhà, cứ trực tiếp ở lại nhà mình ăn, khách sáo cũng chẳng còn, cứ cho họ ăn thôi.
Tám chương kết thúc, ngày mai tiếp tục!
Cầu nguyệt phiếu, phiếu đề cử a a đát.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận