Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 404: Nàng có quyết định! (length: 4068)

Tôn Khánh gia thả dây mướp xuống, lại nói với Tôn Khinh một câu, chủ động ôm lấy đứa em trai nhỏ đang tắm vòi sen sống.
"Con nít này, sao mà người toàn bùn thế kia, may mà ba mẹ, chị ngươi không chê ngươi! Hệt như con khỉ bùn. . ."
Tôn Khinh lườm Tôn Khánh gia một cái, như đang lau giày.
Còn không bằng Vương Thiết Lan.
Tôn Khánh gia nói được nửa chừng thì lạc nhịp.
"Sau này ở nhà làm nhiều việc cho chị gái mày chút, có gì ngon, chị mày ăn trước, biết chưa?"
"Chút chịu khó, làm việc nhiều vào, người đừng để bẩn thế kia. . ."
Tôn Khinh: Mẹ kiếp, đem em trai nuôi thành đồ cuồng chị gái, chẳng lẽ không phải công lao của hai vợ chồng Tôn Hữu Tài sao!
Hở chút lại còn lên lớp cho hắn!
"Thím ơi, bác Khánh nhà cháu, làm ăn tạm được chứ?" Tôn Khinh nhanh chóng ngắt lời, chuyển chủ đề.
Tôn Khánh gia chính là vì chuyện này mà đến.
"Khinh Nhi, ta nghe vợ ta nói, cũng là nhờ có cháu cả."
Tôn Khinh mỉm cười: "Là nhờ có đối tượng của cháu, nếu không có anh ấy, cháu giúp được gì chứ!"
Trời ạ, trực tiếp làm cuộc trò chuyện chết cứng!
Tôn Khánh gia không ngờ Tôn Khinh lại không khiêm tốn như vậy, nhất thời không biết nên nói tiếp thế nào, cười ha ha vài tiếng cho qua, mới lừa trở lại chủ đề chính.
"Ta trước kia đến hai chuyến, nhà cháu vẫn luôn đóng cửa, hôm nay gặp mẹ cháu, mới biết các cháu đã về!"
Tôn Khinh mỉm cười nghe, không vạch trần.
Ba mẹ nàng về nhà mấy ngày rồi, hôm qua nàng cũng đã phơi tương, chuyện lớn như có điện về làng này, đủ để các bà các mẹ tám chuyện mười mấy lần mỗi ngày.
Nói không biết bọn họ về ư? Chó cũng không tin!
"Thím, thím khách sáo quá, chúng ta đều là người nhà cả mà. Lúc cháu cưới chồng, thím còn đến giữ thể diện cho cháu, sau này nhà thím có chuyện gì, cháu cũng bảo ba mẹ cháu đến giúp chút ít!"
Tôn Khánh gia: Lời này nghe sao mà kỳ vậy?
"Khinh Nhi, em trai cháu rửa xong rồi, nó có quần áo sạch không?" Tôn Khánh gia vội kiếm cớ hỏi.
Nàng vừa muốn đứng lên vào nhà lấy thì bị Tiểu Liên khẽ kéo lại.
Tôn Khinh mỉm cười: "Quần áo bị rách lỗ rồi, đang vá đây, phải chờ một lát."
Tôn Khánh gia nghe xong, ngại ngùng liếc nhìn trộm mấy lần về phía Tiểu Liên và Tiểu Mẫn đang ngồi.
Sao lại là quần áo cũ của Vương Thiết Lan, không phải nói là cùng nhau hưởng phúc sao? Không phải người nhà, là không được à.
"Khinh Nhi, vậy, ta còn có chuyện, ta đi trước đây!"
Tôn Khánh gia xách giỏ lên, nhanh chân bỏ đi.
Người vừa đi, Tiểu Liên đã vội nhắc Tôn Khinh: "Cũng đừng đối xử tốt với em trai quá, nếu không bọn họ sẽ dùng nó để lừa gạt các cậu."
Tiểu Mẫn cũng gật đầu: "Tôn Khánh người thì được đấy, nhưng vợ hắn thì không, chỉ thích chiếm lợi, cả làng đều biết."
Tôn Khinh ngượng ngùng gãi đầu: "Để quay đầu tôi hỏi ba mẹ xem, hộ khẩu của em trai ở nhà ai!"
Tiểu Mẫn và Tiểu Liên không nói gì, cúi đầu tiếp tục làm việc.
Hai người nhanh tay, không đến mười mấy phút đã vá xong tay áo.
Tôn Khinh cầm lên xem kỹ, quả thực không nhìn ra chút nào, giống như đồ làm bằng máy, không đúng, là còn kỹ hơn đồ máy làm.
Tay nghề của hai người tương đương!
Nàng đã có quyết định.
"Tiểu Mẫn, Tiểu Liên, bạn của tôi hai ngày nữa có cửa hàng quần áo đang tuyển người đấy? Hai người nếu có thời gian thì có thể đến thử xem."
Tôn Khinh nói xong lo lắng nhìn Tiểu Mẫn: "Tiểu Mẫn, con cậu còn bé như vậy, có thể xa con được không?"
Không ngờ điều nàng lo lắng là thừa.
Tiểu Mẫn mặt hơi không tự nhiên nói: "Xa được, tôi sớm đã không cho con bú rồi."
Tôn Khinh ngoài ý muốn nhìn Tiểu Mẫn một cái, không lẽ nào? Nhìn nàng đâu có giống kiểu người giận cá chém thớt với con trẻ đâu?
Tiểu Mẫn cười khổ nói: "Con được đầy tháng hôm đó, tức quá, mất sữa luôn."
Tôn Khinh ngại ngùng hỏi: "Một chút cũng không còn sao?"
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận