Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 155: Một câu xúc động, giải quyết sở hữu! (length: 4429)

Bọn họ theo bản năng đem vị trí của Giang Hải cùng con mình trao đổi, nhỡ bị các bậc phụ huynh nói đó là con của họ thì sao?
Nghĩ đến đây, sắc mặt của tất cả phụ huynh đều rất khó coi.
"Giang Hải, em xin lỗi!"
"Con à, xin lỗi con..."
Nếu như lời xin lỗi vừa rồi là ứng phó lấy lệ, vậy thì lời xin lỗi lần này, đều là chân thành thật lòng.
Sự tình không phát sinh trên người con mình, ai cũng không hiểu được nỗi đau đó!
Hôm nay bọn họ đối với hai chữ mẹ kế này, lại có một nhận thức mới!
Mẹ của Tề Mỹ nghe thấy các bậc phụ huynh chân thành nói xin lỗi, cũng động lòng.
"Con à, xin lỗi, dì sai rồi, trên mặt con, đau không? Dì đi mua thuốc cao cho con!" Đầu óc mẹ của Tề Mỹ rối bời, tâm tình phức tạp, nước mắt không kìm được rơi xuống.
Tôn Khinh vội vàng bắt lấy tay mẹ Tề Mỹ, không để ý cái sau cứng đờ, một mặt tình chân ý thiết nói: "Đại tỷ, đừng khóc mà! Chị cũng là quan tâm đến con mình thôi. Ai làm mẹ cũng đều sợ con mình gặp phải kẻ xấu bị bắt nạt, mọi người đều hiểu được!"
Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Tôn Khinh trở mặt còn nhanh hơn lật sách, đặc biệt là Giang Hải!
Linh hồn Giang Hải phát ra tiếng: Chơi không lại, thật sự chơi không lại!
Lời này của Tôn Khinh thật sự là nói trúng tim đen của mẹ Tề Mỹ, nàng ấy liền nắm chặt tay Tôn Khinh, vừa lau nước mắt, vừa nói: "Ai bảo không phải chứ? Ta vừa nghe thấy con mình bị bắt nạt, liền cái gì cũng quên hết."
Tôn Khinh vỗ vỗ tay nàng ấy, một mặt thấu hiểu lòng người nói: "Đều giống nhau cả, ta cũng vậy. Ta cũng phải xin lỗi chị, vừa rồi ta cũng là nóng nảy, lời nói không lựa, cái gì cũng nói ra. Xin lỗi, xin lỗi mọi người!"
Tôn Khinh không chỉ xin lỗi mẹ của Tề Mỹ, mà còn xin lỗi toàn thể phụ huynh trong lớp. Giang Hải còn phải học ở đây, cần phải tạo mối quan hệ tốt với bạn bè cùng lớp, biết dừng đúng lúc, cho người ta một bậc thang đi xuống, đạo lý này nàng hiểu hơn ai hết!
Tất cả phụ huynh nghe thấy Tôn Khinh nói vậy, mặt mũi đều nóng ran.
Tâm tình của các phụ huynh đều giống nhau, quan tâm đến con mình, nhưng đâu có gì sai, vừa rồi là bọn họ quá kích động thôi!
"Mẹ Giang Hải, mọi người đều như vậy, cô cũng không cần phải xin lỗi chúng tôi, người nên xin lỗi là chúng tôi mới đúng."
Tôn Khinh một mặt áy náy: "Là tôi là tôi, vừa rồi tôi vừa nghe thấy Đại Hải nhà tôi bị người bắt nạt, cả đầu óc đều nổ tung..."
Giang Hải một mặt chết lặng nhìn đám người vừa nãy còn căng thẳng như sắp đánh nhau, bây giờ lại tương thân tương ái như một nhà, hung hăng lắc đầu một cái!
Thế giới người lớn, thật đáng sợ quá đi!
Vừa nãy Tôn Khinh là mượn mẹ của Tề Mỹ để làm đá mài dao, để răn đe những người khác. Không ngờ mẹ của Tề Mỹ lại thật sự cảm động, như chị em tốt nắm tay nàng không buông, không ngừng than thở việc nuôi con vất vả thế nào.
Trên mặt Tôn Khinh nở nụ cười nửa vĩnh cửu, trong lòng âm thầm lẩm bẩm.
Nàng có sinh con bao giờ đâu, mà hiểu cái quái gì!
Cũng may chủ nhiệm lớp cuối cùng cũng đến, Tôn Khinh mau chóng rút tay mình ra khỏi tay mẹ của Tề Mỹ, nhanh nhẹn ngồi về chỗ.
Chủ nhiệm lớp Từ Lai ôm một chồng bài thi vào, mắt nhanh thấy Giang Hải ngồi cạnh một cô gái trẻ tuổi, còn tưởng là chị gái của cậu bé, cười chào hỏi.
"Cô là chị gái của em Giang Hải?"
Tôn Khinh cười rạng rỡ như ánh xuân, nàng thích nhất nghe người ta nói như vậy!
Sau đó quả quyết nói: "Mẹ kế!"
Từ Lai: "..." Đây là một gia đình có chuyện xưa, thảo nào Giang Hải lại không muốn gọi phụ huynh đến!
Giang Hải không hiểu ra sao thu được một rổ thông cảm của chủ nhiệm lớp.
Từ Lai dù sao cũng đã giữ vững vị trí chủ nhiệm lớp mấy chục năm, rất nhanh đã phản ứng lại, vội vàng đẩy mắt kính trên sống mũi, che giấu sự lúng túng.
"Hôm nay gọi phụ huynh đến, là vì kỳ thi sát hạch vào tuần trước!"
Lời này vừa nói ra, tất cả học sinh đều kéo dài giọng, thở dài một tiếng.
Từ Lai thấy vậy cũng không trách, bàn tay dùng sức vỗ xuống bàn.
"Im lặng, tiếp theo tôi sẽ phát bài thi xuống, mỗi phụ huynh lên nhận. Cũng để cho phụ huynh biết thành tích của con mình, trong lòng có cái đối chiếu!"
- Hết chương sáu, ngày mai tiếp tục. Tiếp tục xin phiếu đề cử, nguyệt phiếu, đánh dấu. A a đát!
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận