Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 479: Dựa vào cái gì? (length: 4491)

Giang Hoài cùng Tôn Khinh tùy tiện đứng vào trong sân, liền là tâm điểm. Tôn Khinh một mặt trấn định móc tiền đưa cho Vương Thiết Lan để giúp ghi tiền mừng.
"Mẹ, viết tên Giang Hoài!" Tôn Khinh dặn dò một câu.
Vương Thiết Lan ghi lại, nhanh chóng đi viết tiền.
Tôn Hữu Tài giúp dọn bàn ghế đi, Vương Hướng Võ chạy tới nói chuyện với Tôn Khinh.
"Khinh Nhi, anh, hai người tới rồi!" Đối với khuôn mặt kia của Giang Hoài, Vương Hướng Võ thật sự không gọi được hai tiếng muội phu.
Tôn Khinh cười tủm tỉm nhìn Vương Hướng Võ: "Chị dâu và các cháu, đều khỏe chứ?"
Vương Hướng Võ vội gật đầu: "Khỏe, chị dâu còn nói hết cữ sẽ đi tìm em chơi đấy."
Tôn Khinh cười nói xã giao: "Được thôi, đến lúc đó ta nhất định đãi cơm ngon, thức ăn ngon tiếp đãi chị dâu, anh thì đừng đi, đi không có cơm đâu!"
Vương Hướng Võ lập tức xấu hổ muốn độn thổ, con em họ này, miệng sao mà vẫn lợi hại thế!
Cậu của Tôn Khinh mượn bàn tròn của hàng xóm tới, tiện thể mượn luôn ghế. Chỉ có cơm là khó làm.
Đã chuẩn bị hai bàn cơm, mua thức ăn cũng không nhiều, cố lắm thì chỉ có thể bày ra thêm được một bàn!
Bây giờ mà đi mua đồ ăn thì chắc chắn không kịp, rau dưa thì còn được, tùy tiện ra vườn hái vài thứ. Thịt thì có đúng một chút, tính số lượng thì có mà làm Tôn Khinh cậu và mợ lo chết được.
Sắp khai tiệc đến nơi rồi, cũng không thể gọi người ta đến làm bánh bao được?
Hai vợ chồng vội đi một bên nói nhỏ.
"Em gái con cũng không phải người ngoài, đồ ăn trên bàn nhà họ, cứ bớt chút đi." Mợ của Tôn Khinh hùng hổ nói.
Cậu của Tôn Khinh vốn định nhân cơ hội này nhờ em gái tìm việc làm cho con trai cả, làm sao có thể để cho bàn kia chịu thiệt!
"Không được, tôi thấy cứ bớt cho mấy bàn nhà hàng xóm kia một chút là được, lát nữa ra nói khéo vài câu, buổi tối mỗi nhà tặng hai cái bánh bao lớn là xong!"
Chuyện này liên quan đến mặt mũi, mợ của Tôn Khinh lại không chịu. Ngày hôm nay đãi cơm ngon thức ăn ngon, da trâu bà ta đã thổi hết cả ra rồi, làm sao có thể để bà ta mất mặt trước mặt xóm giềng?
"Cứ bớt cho bàn bên nhà mẹ đẻ Lý Hảo một chút là được, tổng cộng cũng không hết mấy đồng bạc, còn đến nhiều người ăn cỗ thế, coi nhà tôi là ngốc à?"
Mợ của Tôn Khinh càng nghĩ càng thấy như vậy là phải, cậu của Tôn Khinh khuyên thế nào cũng vô dụng, trực tiếp chạy tới phòng bếp nhỏ dặn dò.
Vương Hướng Văn cũng ghi tiền mừng, mặc dù người lớn nói hắn chưa có gia đình thì không cần ghi, nhưng vẫn nên tránh sau này phiền phức, hắn vẫn là viết.
Ai ngờ mẹ hắn vừa nhìn thấy hắn lên bàn ăn cơm, thế mà lại lôi hắn đi làm việc!
Nói ôn tồn thì hắn sẽ làm. Cái loại ngữ khí coi việc đó là của hắn thế, dựa vào cái gì?
Mấy ngày nay hắn đi theo biểu tỷ cũng đâu có ăn không ngồi rồi!
"Lại không phải là đầy tháng cho con tôi, ta dựa vào cái gì mà phải đi nhóm bếp?"
Mợ của Tôn Khinh lập tức bắt đầu trách mắng Vương Hướng Văn: "Bảo mày đi nhóm một cái bếp mà mày cũng không làm, sau này ta với cha mày không cử động được thì không nhờ được vào mày à!"
Vương Hướng Văn nói thẳng, quay đầu liền ngồi một bên tay phải của Tôn Khinh, nhất quyết không nhúc nhích.
Mợ của Tôn Khinh không dám công khai làm ầm ĩ ở bàn của Tôn Khinh, tức đến suýt thì nghẹn họng.
Vương Hướng Văn lén nhìn ra sau một cái, nhỏ giọng khoe khoang với Tôn Khinh: "Tỷ, lần trước ở bệnh viện tỷ làm mẹ em sợ hãi, bà ấy không dám sai em đi làm việc nữa rồi!"
Tôn Khinh liếc mắt nhìn Vương Hướng Văn, cong môi nói: "Cái loại người như mẹ em, không thể chiều chuộng bà ấy!"
Vương Hướng Văn lập tức ưỡn cổ gật đầu, lúc đầu còn chột dạ, nghe biểu tỷ nói xong thì lập tức cảm thấy mình đúng! Hắc hắc… Giang Hoài lướt mắt nhìn Tôn Khinh một cái, rồi yên lặng thu tầm mắt lại.
Mấy nhà hàng xóm không ngồi chung với khách, đây là quy tắc bất thành văn trong thôn. Nhà ai có việc gì cũng làm như vậy, mày nể mặt khách nhà tao thì tao cũng nể mặt khách nhà mày.
Không chịu nổi bàn kia, bàn bên nhà mẹ đẻ Lý Hảo thực sự quá chật, ba lớp trong ba lớp ngoài.
Nếu không có thêm một bàn, thì còn coi như tạm ổn. Đằng này lại thêm một bàn nữa, mà một bàn kia cũng không có ngồi đầy, những người bên nhà mẹ đẻ Lý Hảo liền sinh ra ý nghĩ.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận