Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 94: Xào một bản nhi! (length: 4286)

Mới vừa đánh một trận lớn, tâm tình lúc này, liền muốn ăn món ngon, tốt nhất đều là thịt!
"Còn có xào rau không?"
Lão bản nương nghe xong Tôn Khinh nói như vậy, lập tức biết là khách có tiền, mau đem menu lấy ra.
"Menu đều ở chỗ này này, ngài tùy ý chọn!"
Tôn Khinh liếc mắt nhìn lão bản nương, nhắc nhở một câu: "Ta nói, ngươi nhớ kỹ."
Lão bản nương lập tức khoát tay: "Không cần, ta ghi trong đầu là được."
Tôn Khinh đưa một tờ thực đơn cho Tôn Hữu Tài: "Ba, ngươi muốn ăn gì thì cứ chọn đi!"
Tôn Hữu Tài nghe xong con gái nói như vậy, trên mặt mới lộ ra nụ cười ngây ngô.
"Ngươi chọn là được, không cần để ý đến ta, ta ăn gì cũng được."
Tôn Khinh nhíu mày nhìn hắn: "Sao ngươi biết ta không chọn?"
Tôn Hữu Tài cứng đờ: Hoàn toàn không biết nên trả lời thế nào.
Tôn Khinh đột nhiên nở một nụ cười tươi rói, tinh nghịch như thể đem menu nhét vào người lão bản nương.
"Vậy thì xào một bản đi."
Lần này đến lượt lão bản nương toàn thân cứng đờ, đâu có ai gọi món kiểu đó?
Tiểu cô nương này đúng là thích nói đùa.
Mấy người đang ăn cơm xung quanh cũng đều cười, cô nương này, vừa thấy đã biết là mạnh mẽ.
Tôn Khinh nghịch ngợm nháy mắt mấy cái với lão bản nương: "Mở đùa thôi, ta cho dù có thật muốn gọi, cũng ăn không hết nha."
Lão bản nương không phải chưa gặp người thích đùa nghịch, toàn là mấy chàng trai cô gái lớn, chưa từng gặp cô nương nhỏ nào như này, lập tức mặt mày tươi rói.
Còn chưa kịp cười hai tiếng, đã nghe thấy Tôn Khinh đọc vanh vách như tụng kinh tên món ăn: "Thoải mái trượt đĩa lòng ( ? ), hương tiên nấm khẩu bắc, canh chua cá, tứ hỉ viên, da giòn vịt quay, đậu phộng dấm, mộc nhĩ xào thịt, thịt ướp chiên. . ." Đọc đến chỗ này, Tôn Khinh còn không quên nhắc nhở lão bản nương.
"Những món này đều không phải nói đùa, đều lấy hết, bỏ vào túi gói mang về!"
Tiếng hít không khí vang lên, những người đang ăn cơm lần này cũng trợn tròn mắt.
Cô nương này nhà chắc chắn là có tiền lắm, không thể trêu vào, không thể trêu vào!
Tất cả đều không dám nhìn Tôn Khinh nữa.
Tôn Hữu Tài nghe thấy con gái gọi nhiều món như vậy, mặt đều nhăn lại như cái khăn lau.
"Khinh Nhi, gọi nhiều thế, ta ăn hết sao?"
Tôn Khinh đương nhiên mà nói: "Có tiền khó mua được con gái ta vui, ăn không hết thì ba với mẹ buổi tối mang về nhà ăn tiếp!"
Tôn Hữu Tài nghe xong ăn không hết có thể mang về nhà, trong nháy mắt quên hết cả đau lòng.
"Vậy ta gọi thêm vài món nữa nhé?"
Tôn Khinh không quan trọng: "Tùy tiện gọi đi, muốn ăn gì thì gọi đó, đợi đến khi ngươi lão gặm không nổi thì lại muốn ăn cũng muộn!"
Tôn Hữu Tài cảm thấy con gái nói đúng thật, menu liền không thèm nhìn, chữ trên đó thì biết mình, mình lại không biết chữ trên đó.
"Lão bản nương, giò heo chỗ cô có không? Gà quay, đầu heo có không?"
Lão bản nương nhanh tay lấy sổ ra ghi lại, nhà người này tuyệt đối là ông chủ lớn.
"Có có có, đều có sẵn cả, tôi làm cho ngài luôn!" Lão bản nương một cái kích động, cả giọng quê cũng thốt ra.
Tôn Khinh lại gọi thêm mấy món ngon, dặn lão bản nương đồ nóng phải dùng chậu đựng, đưa tiền cọc, một lát nữa thì đưa chậu đến.
Lão bản nương không nói hai lời vâng dạ, đồ ăn đã gọi xong, mau mau giúp nhà bếp làm cơm.
Đồ ăn ngon như vậy, phải có đồ uống đi kèm.
"Ba, ngươi ngồi đây chờ, ta đi cửa hàng bên cạnh mua chút đồ!"
"Được thôi!"
Tiệm tạp hóa chỉ cách vài cửa hàng, Tôn Khinh dẫn theo Vương Thiết Lan và Tôn tiểu đệ, mua mấy lon coca và nước cam, thấy băng vệ sinh tiện tay mua thêm mấy gói, dặn Vương Thiết Lan đem đồ về trước, rồi lại lái xe ba gác đến chở đồ ăn!
Vương Thiết Lan nhanh nhẹn đi, để lại Tôn tiểu đệ cùng Tôn Khinh mắt to trừng mắt nhỏ.
Tôn tiểu đệ rụt rè gọi một tiếng tỷ tỷ, cũng không dám ngẩng đầu lên.
Tôn Khinh im lặng chớp mắt, nắm tay đứa bé, lại đến tiệm tạp hóa mua thêm hai gói mì tôm, mới quay về quán cơm.
- Sáu chương kết thúc, ngày mai tiếp tục, các bạn nhỏ đi qua đi lại, bỏ phiếu cho ta thôi!
( Hết chương này ).
Bạn cần đăng nhập để bình luận