Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 1481: Ta là mắng nàng tai họa khác tiểu cô nương! (length: 4164)

Giang Hoài vội vàng giải thích: "Ta Lai Lai thế nào cũng đòi xem cún con, không chịu về nha ~"
Tôn Khinh chống nạnh trừng mắt: "Cho nên ngươi liền đem cún con cũng mang về luôn?"
Giang Hoài có chút chột dạ nói: "Lát nữa thừa dịp Lai Lai không chú ý, ta lại mang trả về." Nói xong vội vàng cười với Tôn Khinh.
Tôn Khinh liếc Giang Hoài một cái, bỏ lại một câu: "Lần sau không được như vậy nữa!" Nói xong quay đầu bước đi!
Giang Anh chuẩn bị đồ ăn gần xong, hiện tại đang làm sủi cảo.
Tôn Khinh vội vàng đi qua giúp đỡ.
Tống Thanh và Tống Tư Mẫn lúc mười một giờ vào nhà, Tôn Khinh còn chưa đóng cửa, đã nghe thấy tiếng người cãi nhau.
"Cho bọn họ đi đi, trong nhà có bọn họ thì không có ta. Hoặc là ta không có bọn họ!" Điền Đại Nha lớn tiếng trách móc.
Tôn Khinh nghĩ nghĩ, trực tiếp đóng cửa lại.
Hai người đàn ông to lớn, hẳn là đối phó được Điền Đại Nha chứ?
Tống Tư Mẫn vào phòng, liền cùng Lai Lai chơi đùa.
Trước kia cái gì cũng không biết, Tôn Khinh còn có thể vào bếp giúp đỡ.
Hiện tại đã biết rồi, nàng phải ra dáng chị dâu một chút!
"Tống Thanh, ngươi đi giúp Giang Anh đi!" Tôn Khinh sắp xếp, không hề thấy chột dạ.
Cho dù Tôn Khinh không nói gì, Tống Thanh cũng không dám ngồi yên.
Giang Anh đã dặn trước, chị dâu bảo làm gì thì làm cái đó!
Hôm nay là ba mươi Tết, trong phòng ấm áp, có người nấu cơm, có người trông trẻ con.
Tôn Khinh đang nghĩ đến cảnh tượng tươi đẹp thì điện thoại reo.
Là Tiết Linh!
"Khinh Nhi, ăn cơm chưa?" Tiết Linh nhẹ nhàng hỏi.
Tôn Khinh lập tức cười: "Nếu cậu không gọi cho tớ, lúc này tớ đã ăn rồi ~"
Tiết Linh hờn dỗi: "Vậy ra là tớ gọi điện thoại không đúng lúc rồi?"
Tôn Khinh lập tức cười: "Đùa với cậu thôi mà, không hiểu à ~" giọng điệu làm nũng, nghe mà Tiết Linh dựng tóc gáy.
"Hôm nay cậu đoán xem tớ gặp ai?"
Câu này làm Tôn Khinh ngẩn người, nàng lập tức đoán: "Mạnh Cẩm Vân?"
Tiết Linh kéo dài giọng nói: "Không phải."
Tôn Khinh lại đoán: "Phương Nhã?"
Tiết Linh lại kéo dài giọng nói: "Không phải, cậu đoán nữa xem?"
Mắt Tôn Khinh bắt đầu đảo quanh: "Chẳng lẽ là gặp Lý Hương Mỹ?" Cũng không trách Tôn Khinh hỏi vậy, hai người hôm qua còn nhắc đến Lý Hương Mỹ mà.
Tiết Linh không nhịn được nói luôn đáp án: "Không phải không phải, tớ gặp Dương Lan Hoa đó!" Tiết Linh nói với giọng đầy ẩn ý.
Tôn Khinh thật sự có chút giật mình.
"Lúc cậu thấy cô ta, cô ta đang làm gì?" Chẳng lẽ là như điều mình nghĩ sao?
Tiết Linh nói thẳng: "Cô ta cùng lão già trong ảnh, cùng nhau mua nhẫn vàng to đó ~"
Tôn Khinh: Quả nhiên là mình đoán đúng.
Tiết Linh khinh bỉ nói: "Thật không đứng đắn."
Tôn Khinh kể chuyện Lan Hoa dụ dỗ mấy cô bé trong thôn, Tiết Linh lập tức ở đầu dây bên kia chửi rủa một trận.
"Quá t·h·iếu đạo đức, giờ nghĩ lại tớ thấy hối hận, không xông lên mắng cô ta."
Tôn Khinh vội vàng an ủi: "Cậu mắng người ta làm gì, người ta nguyện ý với ông già, liên quan gì đến cậu? Người ta tự nguyện ~"
Tiết Linh vẫn không hả giận nói: "Tớ là mắng cô ta hại mấy cô bé khác."
Tôn Khinh chớp mắt, mím môi nói: "Cậu muốn quản thì đi hỏi thăm xem, cô ta đem mấy cô bé đó đưa đến đâu rồi, ai muốn đi theo cậu thì cậu giúp, ai không muốn thì tớ cũng không cản được người ta p·h·át tài, cậu nói có đúng không?"
Tiết Linh bĩu môi nói: "Vậy là hại cả đồng hương."
Tôn Khinh lập tức cười nói: "Anh em ruột còn hại nhau nữa là đồng hương. Sau lưng Lan Hoa chắc chắn có người, nếu không có ai, cô ta chắc chắn không dám làm vậy đâu, cậu cẩn t·h·ậ·n một chút!"
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận