Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 1180: Nói không chừng có thể dựa vào ngươi nhà mua lấy tòa nhà a! (length: 4414)

Ăn cơm xong, Tiết Linh đưa hai vợ chồng Tôn Hữu Tài đến phòng Trương Khang, để bọn họ ở đó dỗ Lai Lai ngủ, trong phòng giường lớn, lại có cả ghế sofa, hai vợ chồng cũng có thể nghỉ ngơi một lát!
Tôn Khinh đem hoa hồng vừa cắt tỉa, tìm bình cắm vào, rồi dẫn Tiết Linh ra phòng khách dạy cô các động tác tiêu thực.
"Con gái chúng ta, ăn no rồi không được nằm ngay, nếu không bụng sẽ mọc thịt đấy..." Đi lạp đi lạp. Điền Hội ban đầu thì bận rộn trong bếp, làm xong việc nhà bếp liền cầm khăn lau bắt đầu lau bàn, lau tủ bên ngoài.
Tiết Linh nghĩ ra đồ hay, như cơn gió lốc chạy vào phòng ngủ ôm ra một cái rương nhỏ đưa cho Tôn Khinh.
"Làm gì đó, còn lén la lén lút?" Tôn Khinh vừa dậm chân tại chỗ, vừa trêu cô.
Tiết Linh liếc xéo Tôn Khinh, chưa đến hai giây sau liền nhếch miệng cười xấu xa.
"Hôm trước bảo gửi đồ, ngươi có muốn không?"
Tôn Khinh trợn tròn mắt, nhìn Tiết Linh đầy ẩn ý, mím môi trêu: "Một cái rương to như vậy, chắc hàng tồn không ít nhỉ?"
Tiết Linh lập tức cười mắng: "Đi đi, chỉ có ngươi thôi, người khác ta không cho xem đâu. Ngươi có muốn không?" Câu cuối còn ra vẻ hung dữ.
Tôn Khinh vội vàng xin tha: "Muốn~ quỳ xuống cầu, cũng muốn à~"
Tiết Linh bị dáng vẻ buồn cười của nàng chọc cười, vội tìm túi đưa cho Tôn Khinh.
Vừa chia được một nửa, ngoài cửa vang lên tiếng mở cửa, còn có giọng của Trương Quân.
Tôn Khinh và Tiết Linh liếc nhau, nhanh chân giấu đồ đi!
Thôi rồi! Để hai người kia thấy thì còn không cười chết hai nàng sao!
Giang Hoài và Trương Quân đã về.
Tôn Khinh nhân lúc Tiết Linh không để ý, loảng xoảng lại nhét mấy xấp vào trong túi, bất chấp ánh mắt trừng lớn của Tiết Linh, tiện tay dùng tấm phủ bụi tivi bọc kỹ túi lớn, rồi chạy ra ngoài.
Âm thầm đưa cho Giang Hoài, rồi lại chạy vào, động tác này nhanh như nước chảy mây trôi.
Giang Hoài khó hiểu nhìn thoáng qua góc nhà trống, một giây sau bàn tay lớn đã đè lên, quay đầu nhanh chân bước ra ngoài.
Vừa đi vừa nhanh chóng nói với Trương Quân: "Ta đi cất đồ, một lát nữa quay lại!"
Tiết Linh cũng phục Tôn Khinh, cũng chẳng thèm che giấu, nhanh chân ôm rương lên lầu!
… Giang Hoài và Trương Quân ngồi xuống rồi bắt đầu nói chuyện cửa hàng vật liệu, nói mãi đến hơn ba giờ.
Điền Hội hỏi Tiết Linh một lượt xem có cần chuẩn bị cơm tối không?
Tiết Linh nói ngay: "Không cần, chúng ta đã đặt cơm rồi, tối nay đi ra ngoài ăn, ngươi lại đi mua một lồng trứng gà, tiện thể mua nhiều đồ ngon một chút, dự phòng ngày mai dùng!"
Điền Hội lập tức cầm tiền đi mua.
Đợi Điền Hội vừa đi, Trương Quân lập tức nói về chuyện bị mất trộm đồ!
"Ta đã tìm hai người bên ngoài, đợi Điền Hội đi ra thì họ sẽ theo dõi!"
Tiết Linh ngồi xuống cạnh Trương Quân, tức giận nói: "Ta vừa xem lại một lần, cô ta mới làm ở nhà ta có nửa năm, mà đã trộm đi nhiều đồ như vậy, nếu mà làm lâu thêm nữa, không biết trộm đi bao nhiêu thứ nữa?"
Tôn Khinh lập tức cười tiếp lời: "Không chừng có khi còn dựa vào nhà ngươi mà mua được cả căn nhà đó chứ!"
Tiết Linh càng giận.
"Ta đối xử với cô ta tốt như vậy, không hề coi cô ta là bảo mẫu, đi đâu ăn ngon uống ngon cũng đều mang phần cho cô ta, lúc phát lương còn cho thêm. Cô ta chẳng những không biết ơn mà còn đối xử với chúng ta như thế, rốt cuộc nhà cô ta thiếu tiền đến mức nào, thiếu thốn đồ đạc đến vậy hả?"
Trương Quân vỗ vỗ tay Tiết Linh, nói: "Có người trộm đồ, đâu phải vì ăn uống. Ta đã cho người đi nghe ngóng cô ta, một lát nữa sẽ có tin cho ta, đừng nóng vội!"
Tiết Linh gật đầu ngay, quay sang cảm ơn Tôn Khinh: "Khinh Nhi, cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi, chắc nhà ta còn phải dùng cô ta bao lâu nữa đấy. Nghĩ đến việc thả một người như vậy ở trong nhà, người ta cứ lạnh hết cả sống lưng!"
Tôn Khinh thấy cô như vậy, vội trấn an: "Đừng lo lắng, cô ta ham tiền thôi, sẽ không làm chuyện gì tổn hại đến người khác đâu. Nếu có chuyện gì thì chẳng phải tự mình chặt đứt đường tài sao?"
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận