Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 1403: Ngươi nhưng không biết lão Tiền tại bên ngoài nói có quá khó nghe! (length: 4339)

Trời ạ, không ngờ nha, tuổi tác có lớn đi chăng nữa, chỉ cần tâm hồn còn trẻ, vẫn cứ có những ý nghĩ đó nha ~ Tôn Khinh chỉ nghe hai bà lão nói chuyện, mà mặt đã đỏ cả lên!
"Vương Quế Chi là cái thá gì chứ ~ đúng là toàn thân toàn là t·i·ệ·n t·h·ị·t ~" bà lão chửi nghe mà phát ghê, có thể nói là quá sức chịu đựng.
Vương Thiết Lan cũng chẳng hơn gì: "Nàng ta mà một ngày không có đàn ông thì y như rằng ngứa ngáy cả người, để lão Tiền kia dắt mũi, bám lấy hắn ta như đỉa!"
Bà lão bĩu môi gật đầu: "Không thì sao mà mệt mỏi đến thế mà nàng ta cứ khăng khăng một mực với người ta. Không t·i·ệ·n thì là cái gì?"
Vương Thiết Lan hạ giọng nói: "Ngươi có biết lão Tiền ở bên ngoài nói khó nghe như nào không."
Tôn Khinh vội vàng hỏi một tiếng: "Nói ai vậy?"
Bà lão thay Vương Thiết Lan trả lời: "Còn ai ngoài Vương Quế Chi nữa! Nói nàng ta lấy hết tiền trong nhà, cho không hắn ta. Thế nào cũng phải khóc lóc van nài bám theo hắn ta, đuổi cũng đuổi không đi."
Tôn Khinh không khỏi trợn mắt: "Đã lấy người ta rồi, là người một nhà rồi, sao hắn ta cũng còn nói ra miệng được."
Bà lão liền hừ lạnh một tiếng: "Lão Tiền lúc trẻ đã chẳng phải người tốt đẹp gì. Không thì làm gì có nhiều đàn bà cam tâm tình nguyện móc tiền ra nuôi hắn?"
Vương Thiết Lan chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Vương Quế Chi cũng dại dột quá, người đàn bà khác tái giá, còn đòi được tiền cho con trai hoặc là con gái, nàng thì ngược lại, cho không. Cho không còn chưa đủ, lại còn muốn nuôi cả con riêng cho hắn ta, ta thật muốn hỏi xem Điền Chí Minh có phải bị ngớ ngẩn không?"
Bà lão liền bĩu môi lắc đầu: "Điền Chí Minh không bị ngớ ngẩn, lúc Vương Quế Chi sinh con ta còn đi xem mà."
Tôn Khinh đảo mắt: "Nàng ta đã thích cho không lão Tiền như vậy, vậy hồi trẻ sao không gả cho lão Tiền?"
Bà lão mắt sáng lên nói: "Chuyện này thì ngươi không biết rồi. Lão Điền lúc trẻ nhìn cũng được lắm, chỉ là không thích chưng diện, không thích sạch sẽ thôi. Ông ta thì chịu khó làm lụng kiếm tiền, người cũng an phận. Nhà họ Vương phải nhờ mấy mối quan hệ, mới gả được Vương Quế Chi cho lão Điền."
Tôn Khinh cười trừ.
Bà lão lại nói: "Lão Tiền lúc trẻ nhìn thì ngon lành đấy, nhưng mà lại không thích làm ăn gì, suốt ngày ăn chơi lêu lổng. Nhà gái ai dám gả con gái cho người như thế?"
Vương Thiết Lan gật đầu liền: "Gả chồng, gả chồng, cốt để nương nhờ. Gả cho người ta, mục đích là để có cuộc sống tốt hơn, chứ đâu phải là gả cho cái mặt đẹp. Có đẹp đến mấy thì được cái gì, có nuôi no được bụng không?"
Bà lão lập tức gật đầu: "Đúng đó đúng đó, ta chọn rể cho con gái ta, nhìn thì bình thường thôi, nhưng mà được cái thật thà, biết kiếm tiền, không có cái tâm địa gian xảo. Các cô còn trẻ thì không hiểu, phải đợi đến khi có con, con biết há mồm đòi ăn, thì mới biết chuyện đời. Mới hiểu thế nào là mưu sinh qua ngày tháng!"
Vương Thiết Lan nói luôn: "Vương Quế Chi chính là ăn no rửng mỡ. Nếu mà qua cái thời chịu đói rồi, thì xem xem nàng ta còn dám không!"
Tôn Khinh không đồng tình nói: "Người nào thì vẫn thế thôi, nếu như lão Điền còn sống, nói không chừng mọi chuyện cũng tốt hơn!"
Bà lão cùng Vương Thiết Lan đều gật đầu.
Tôn Khinh cùng Vương Thiết Lan bóc vỏ lạc, vừa định mở miệng nói thì bà lão đã nói trước:
"Chiều nay, ta đi bộ trên phố, thấy vợ chồng lão Lý đang bày hàng."
Tôn Khinh nháy mắt, giọng nghi ngờ nói: "Lúc chiều bọn ta về, bọn họ còn chưa đi đâu?"
Bà lão vội vàng nói: "Ta là đi lúc trời gần tối rồi."
Tôn Khinh à lên một tiếng, nghĩ ngợi rồi nói: "Không kiếm tiền thì bọn họ ăn gì chứ? Tiền đều bị con gái l·ừ·a gạt hết, còn không thiếu nợ chồng chất kia kìa."
Bà lão lại bắt đầu mắng Lý Hương Mỹ.
"Cha mẹ nuôi nó lớn, có thiếu nó cái gì đâu chứ? Nó l·ừ·a người khác thì cũng được đi, làm gì lại toàn đi l·ừ·a gạt cha mẹ thế?"
Mười chương kết thúc, ngày mai tiếp tục!
Đa tạ các bạn nhỏ đáng yêu, cảm ơn các bé đã khen thưởng, a a đát ~ yêu các bạn nhiều nha!
Năm mới đến rồi, vẫn mong có thể mang lại cho các bé những giây phút thoải mái nhất!
Cố lên cố lên cố lên!
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận