Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 01: Xuyên thư lạp! (length: 5533)

"Loảng xoảng bang..." Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, tiếp theo sau đó là tiếng chửi mắng đầy mất kiên nhẫn của người phụ nữ trung niên.
"Đồ trời đánh, ta sao lại cưới cái đồ con lười này về cơ chứ, không những không hầu hạ cả nhà mà còn bắt ta phải gọi, đời trước ta gây nghiệp gì, sao lại nghĩ không thông rước cái thứ nửa sống nửa chín về nhà, vừa lười vừa sàm, còn không mau dậy nấu cơm, muốn bỏ đói bọn ta à..."
Ánh mắt Tôn Thanh ngơ ngác đảo quanh gian phòng, chỉ thấy những thanh xà gỗ đã đen đến mức không còn nhìn ra màu, mà những thanh gỗ ấy cũng chẳng thẳng thớm gì, gần đến giữa đoạn lại quẹo một cái, y như cái cổ bị vẹo, lại nhìn sang bốn phía, đâu đâu cũng như vậy.
Rồi vừa quay đầu lại, thì đó là món đồ gia dụng duy nhất trong phòng, một chiếc tủ gỗ một chân bị gãy, cũng đen xì sì, trên mặt bàn gỗ thì đã thủng mấy cái lỗ, góc bàn còn bị thiếu một mảng.
Tiếng loảng xoảng bang bên ngoài vẫn không ngừng vang lên, nàng thực sự nghi ngờ nếu lại đập nữa, cánh cửa sẽ bị đánh sập mất!
Bụng kêu ùng ục ùng ục, liên tục nhắc nhở Tôn Thanh chấp nhận hiện thực.
Nàng đã không còn là Tôn Thanh nữa, mà là Tôn Khinh. Nàng xuyên sách rồi, thành một nhân vật pháo hôi trong tiểu thuyết niên đại, một nhân vật chỉ để tôn lên vẻ dịu dàng lương thiện của nữ chính, vừa lên sân khấu ở chương đầu tiên đã bị giới thiệu không quá một câu, câu đó đến giờ nàng vẫn còn nhớ rõ.
Kẻ tư lợi, bụng dạ xấu xa vụng về!
Đến cả con người cũng không tính!
Trời biết đấy, hai ngày trước, nàng còn là một cô tiểu thư ba tốt, học giỏi, công việc tốt, gia cảnh tốt, vậy mà một giấc ngủ dậy, liền trở thành một phụ nữ đã có gia đình.
Không những đã kết hôn, mà còn đi làm mẹ kế cho người ta.
Đối tượng tái hôn tên là Giang Hoài, có một đứa con trai riêng mười bảy tuổi. Giang Hoài chính là nam chính trong tiểu thuyết niên đại, người sự nghiệp thành công, có tiền có địa vị, muốn mặt có mặt, hoàn mỹ đến mức không giống một sản phẩm của tiểu thuyết niên đại, mà đúng hơn là một vị bá đạo tổng tài trong hậu thế.
Kết hôn thì cũng đã kết, đối tượng cũng đủ ưu tú, lại còn được tặng kèm một đứa con trai riêng, đáng lẽ cuộc đời viên mãn an nhàn đến lúc đại kết cục rồi mới phải, vậy mà lại cưới phải một sự cô đơn.
Xin hỏi, nam chính không hề hay biết gì về cuộc hôn nhân của mình, vậy thì có được tính là kết hôn không?
Sự tình này có liên quan trực tiếp đến người phụ nữ trung niên đang gõ cửa ầm ầm bên ngoài, Điền Thúy Lan, bà mẹ chồng kế của nàng, cũng là mẹ kế của nam chính, cậy vào chữ hiếu tự mình thay nam chính đính hôn, sêu hỏi, cưới xin một mạch, từ bước đầu đến bước cuối cùng, nam chính toàn bộ quá trình đều không tham dự, lúc nguyên thân kết hôn là ôm gà trống lớn kết hôn.
Một chuyện kỳ quặc như vậy, đặt trên người người bình thường, nhà gái nhà ai cũng chẳng bằng lòng, nhưng hết lần này đến lần khác cha mẹ nguyên thân lại đồng ý, không những không đòi một xu tiền sính lễ, còn của hồi môn kha khá, chỉ riêng những thứ nàng biết thì đã có: bốn bộ chăn gối vui, một cân đường quả, hai giỏ trứng gà, mấy con cá khô.
Tôn Khinh nghĩ đến là lại muốn thổ huyết, cái này chỗ nào là gả con gái, rõ ràng là của hồi môn!
Mà cha mẹ già Tôn gia còn rất vui lòng, ngày cưới, hận không thể đánh chiêng gõ trống cho cả mười dặm tám thôn biết là con gái của mình lấy chồng cùng một con gà trống lớn.
Vậy mà vẫn còn khiến cho người mười dặm tám thôn không ngừng ngưỡng mộ. Đương nhiên, trong này cũng có công lao của Điền Thúy Lan, nếu không phải bà ta ra sức thúc đẩy, thì cha mẹ Tôn gia cũng sẽ không nhanh chóng đồng ý như vậy.
Còn có một nguyên nhân quan trọng nhất, đó là nam chính Giang Hoài thực sự có bản lĩnh, lúc mười mấy tuổi đã cùng những người trong thôn đào đất lên huyện thành làm thợ hồ, nhờ đầu óc thông minh làm việc trôi chảy mà dần dần từ một người thợ hồ phấn đấu thành cai thầu, mấy chục năm cố gắng, bây giờ đã là nhà thầu số một số hai trong huyện. Con gái gả đến đó nhất định sẽ được ăn sung mặc sướng, chẳng cần làm gì, không chừng còn có người hầu hạ.
Mỹ sự như vậy, ai mà không vội chứ!
Trong sách viết Giang Hoài, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, con trai càng được thừa hưởng gene tốt, tập đoàn dưới sự cố gắng của hai cha con đã trở thành xí nghiệp đầu tàu vững chắc, tài sản cá nhân lại liên tục chiếm giữ vị trí đầu bảng trong bảng xếp hạng giàu có. Đáng tiếc, người đàn ông hoàn hảo như vậy, đường tình duyên lại có phần kém cỏi.
Trong sách viết, đối tượng kết hôn đầu tiên của hắn là do gia đình sắp xếp, em dâu họ của Giang Hoài, sinh Giang Hải xong thì người không còn. Đối tượng kết hôn thứ hai là Tôn Khinh, cách Giang Hoài 13 tuổi, bởi vì Giang Hoài thường xuyên phải ra ngoài làm việc, thêm nữa là bị bà mẹ chồng kế ức hiếp nên sinh ngoại tâm, cuỗm hết tiền của cả nhà Giang gia chạy theo một tên phú thương. Nào ngờ gã phú thương trên thực tế là tên lưu manh giả dạng, lừa sạch tiền của Tôn Khinh không nói, còn đem nàng bán cho một ông lão què trong thâm sơn làm vợ. Lúc Tôn Khinh trốn chạy thì ngã xuống khe núi mà chết, khi chết thì vẫn chưa đến 24 tuổi.
* Mở sách mới rồi nè! Các tiểu khả ái, bảo bối nhỏ, xem qua nhé!
Cầu cất giữ, cầu nguyệt phiếu, cầu phiếu đề cử, cầu bình luận!
Giải thích một chút, nữ chính xuyên vào tiểu thuyết niên đại, là phụ tử tiếp sức phấn đấu gây dựng sự nghiệp, cho nên đặt tên là Xuyên thành mẹ kế pháo hôi của nam chính trong tiểu thuyết niên đại, cái tên này tương đối có điểm xem! Trọng điểm vẫn là nam chính nữ chính tay trong tay gây dựng sự nghiệp, một tay kiếm tiền, một tay yêu đương. Đứa con trai riêng chỉ là làm nền thôi!
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận