Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 1031: Ngươi liền không sợ đem răng cấp lạc hư! (length: 3960)

Tôn Khinh: Nghĩ thông suốt cái chân bà nội ngươi!
Nghĩ thông suốt ngươi liền đi viếng mộ nàng đi!
Giang Hoài: "Thì chuẩn bị nhiều chút đồ ăn đi, khi nàng còn sống, không kịp ăn!"
Tôn Khinh trực tiếp hất tay đang gảy trên trán mình ra, cố ý lên giọng hung dữ nói: "Ngươi đi đi, chết đều chết rồi, dù có chuyện lớn tày trời, cũng xong rồi. Thì coi như cho Giang Hải chút thể diện!"
Giang Hoài im lặng nhìn nàng không nói gì.
Tôn Khinh: "Nếu không có Giang Hải, ngươi muốn đến thì đến, cả đời không đi cũng được! Có Giang Hải, hắn mới là trách nhiệm của ngươi! Khác, đều là hư ảo!"
Giang Hoài im lặng thở dài, hồi lâu mới nói: "Ngươi lần sau cãi nhau với Giang Hải thì nhường hắn chút?"
Tôn Khinh trực tiếp nghênh mặt hừ lạnh: "Không nhường!"
Nói xong câu đó, vừa định nói tiếp, môi lại bị nắm lấy.
Mẹ nó ~ Đây là bắt lấy yết hầu nàng rồi!
Không cho ta nói chuyện, ta cắn chết ngươi!
Giang Hoài cúi đầu nhìn xuống, thật sự bị cắn tay. Trực tiếp bế người lên.
"Ngươi không sợ làm hư răng mình à ~"
. . .
Tôn Khinh sáng sớm sáu giờ liền bò dậy, làm Vương Thiết Lan giật mình nhảy dựng!
"Ái da, khuê nữ, con sao vậy? Sao dậy sớm vậy? Khó chịu chỗ nào à?" Vương Thiết Lan vừa kêu oai oái, vừa đi sờ trán Tôn Khinh.
Tôn Khinh vội tránh ra.
"Con không sao, dậy sớm có việc!"
Vương Thiết Lan buồn bực: "Việc gì?"
Tôn Khinh liếc mắt nhìn phòng Giang Hải, hạ giọng nói: "Hôm nay là ngày giỗ mẹ Giang Hải, con chuẩn bị ít đồ ăn, mang đi!"
Vương Thiết Lan bừng tỉnh ngộ gật đầu, vội hạ giọng nói: "Phải phải." Chết hết rồi!
Tôn Khinh vừa dậy sớm, liền tính toán thực đơn và đồ ăn cần chuẩn bị trong đầu.
Rồi đưa luôn một tờ giấy cho Vương Hướng Văn, bảo hắn đi đặt mua!
Bảo bối tới tới tỉnh vào lúc hơn sáu giờ, Vương Thiết Lan muốn giúp đỡ cũng không rảnh tay!
Tôn Khinh giao việc nhóm lửa cho Tôn Hữu Tài.
Giang Hoài sáng sớm ra ngoài một chuyến, chờ trở về thì người nhà đã bị Tôn Khinh chỉ huy chạy vòng vòng.
Đã chuẩn bị sẵn bánh hạt dẻ, bánh khoai lang, bánh dày đường đỏ, bánh gạo, bánh đậu xanh... Kể cả mua, tổng cộng hơn hai mươi loại.
Tôn Khinh cũng đẩy ra một ít cho mọi người nếm thử, còn lại đều cất tủ lạnh, chờ lúc xuất phát thì mang đi!
Còn chuẩn bị bánh bao, màn thầu, bánh ngàn lớp, bánh trứng, sủi cảo, hoành thánh, bánh ngô, phàm là thứ gì chống đói đều chuẩn bị, đều là tự tay nàng làm, làm cầu kỳ, trông rất tinh xảo!
Các loại trái cây, còn có đồ ăn sẵn, đồ tươi sống mua ở chợ, coi là đồ lạ, bình thường đều mua được, tất cả đều chuẩn bị.
Làm xong liền dùng hộp cơm đựng lại. Tủ lạnh sắp không chứa nổi!
Giang Hải lúc đầu còn buồn bực, chờ nhìn thấy giấy tiền vàng mã ở góc tường thì trầm mặc không nói.
Làm cái gì mà làm cái gì!
Hắn lấy xe lửa đồ chơi nhỏ ra cho bảo bối tới tới nghịch phá!
Lúc Vương Thiết Lan trông trẻ, chạy sang cửa nhà đối diện một chút, lúc ra thì chặn cả bà Lý lại bên ngoài.
"Hôm nay là ngày giỗ mẹ Giang Hải... thì là, có chút không thoải mái!" Vương Thiết Lan một câu nói đã chặn họng bà Lý.
Bà lão nhà đối diện vừa quét sân, nghe thấy động tĩnh liền mở cửa.
"Ai đấy vừa nãy?"
Vương Thiết Lan cười đi vào trong. . .
Giang Hoài lúc hơn chín giờ trở về, xách túi, trông như đang vội vàng đi vào nhà.
Tôn Khinh còn tưởng hắn đến rồi lại vội đi, không ngờ lại xách túi đi loanh quanh trong sân.
Chính là không đi ~ (hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận