Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 1384: Lạnh ngươi không mặc dày điểm nhi! (length: 4060)

"Khinh Nhi, ngươi khi nào về vậy, sao ta không thấy ngươi đâu?" Lan Hoa cười tươi rói đẩy cửa bước vào.
Vợ chồng Tôn Hữu Tài vừa thấy nàng đi vào, chẳng thèm nhìn lấy một cái, quay đầu bỏ đi.
Tôn Khinh đưa tay ra, bóc lấy que kẹo mút đưa qua đưa lại bên miệng ngậm.
"Trả lại này, kẹo mút, ăn không?" Tôn Khinh mặt không đổi sắc cười nói.
Lan Hoa thấy Tôn Khinh đã xuống thang, cũng chẳng ngại ngùng, cười liếc nhìn vào trong túi mình, rồi vội khoát tay.
"Ta không thích ăn, từ nhỏ ăn bột bắp đã thấy xót ruột rồi." Lan Hoa vẻ mặt chê bai nói.
Tôn Khinh không thích nghe, trực tiếp đáp trả nàng: "Khi còn bé chúng ta đều lớn lên nhờ ăn bột bắp có phải không? Nhà ngươi cũng chẳng hơn nhà ta là bao, có phải hai năm trước ngươi còn thường xuyên tới nhà ta ăn bánh bao ké không hả?"
Một câu nói đụng trúng lịch sử đen tối của Lan Hoa.
Lan Hoa xấu hổ, vội khoát tay: "Chuyện tám trăm năm trước rồi, chỉ có mình ngươi nhớ đó."
Tôn Khinh cười nhét thêm một que kẹo mút vào miệng, nhai ngấu nghiến không nói gì.
Lan Hoa chờ mãi chờ mãi, Tôn Khinh mãi không nói gì, càng thêm ngại. Nàng cũng chẳng che giấu, hỏi thẳng: "Khinh Nhi, ta nghe mẹ ta nói, các ngươi hè vừa rồi đi Hạ thành phố phải không?"
Tôn Khinh liếc nhìn Lan Hoa, gật đầu, miệng lúng búng: "Ừ đi, thế ngươi làm gì ở Hạ thành phố hồi đó?"
Lan Hoa cười khan một tiếng, vội nói: "Ta làm công trong xưởng bên đó, làm sao mà so với ngươi được."
Tôn Khinh lập tức thuận theo lời nàng nói tiếp: "Có gì mà không so được chứ, ngươi thì tự kiếm tiền, còn ta là tiêu tiền của bạn trai, đâu được như ngươi giỏi giang chứ?"
Lan Hoa nghe thấy Tôn Khinh nói vậy, cứ ngỡ là nàng tin thật, liền bật cười, khiêm tốn nói: "Xem kìa, ta chỉ là người làm công, một ngày không làm là không có lương, lấy đâu ra tiền mà tiêu. Làm sao so với ngươi được~"
Tôn Khinh lập tức gật đầu, thoải mái thừa nhận: "Đúng là không so được thật~"
Lan Hoa lại thấy ngại, Tôn Khinh lại đá một quả bóng câm cho nàng.
Làm sao nàng có thể tiếp lời được đây?
Vương Thiết Lan kìm không được, liền mạnh tay băm dao xuống thớt một tiếng 'bốp'.
"Lan Hoa, lúc ta ở Hạ thành phố, thấy có người rất giống ngươi, vừa mới muốn tới chào thì người kia đã theo một ông già lên xe mất tiêu rồi!" Vương Thiết Lan ngữ khí sắc bén, ánh mắt như dao nhìn Lan Hoa.
Lan Hoa nghe thấy Vương Thiết Lan nhắc đến ông già, tim đập loạn xạ.
Bọn họ không thể nào thấy được, nếu họ thấy rồi, thì đã sớm ồn ào cho cả thôn biết rồi có phải không?
Lan Hoa không chớp mắt nhìn chằm chằm Vương Thiết Lan, người sau chẳng khách khí: "Ngươi nhìn ta làm gì? Bộ không biết mặt mũi ta thế nào à?"
Một câu nói khiến Lan Hoa sợ tới mức suýt rụt cổ lại.
"Thím à, xem kìa, chỉ là nãy ta đang nghĩ vu vơ thôi, nghĩ ngẩn người ra đó mà."
Tôn Khinh lập tức thuận theo lời nàng hỏi: "Ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Có phải đang nghĩ đến chuyện đi làm không?"
Lan Hoa theo bản năng lùi lại một bước, nghĩ một chút mới nhớ tới mục đích tới đây, vội vàng giậm chân: "Chỗ này nhà các ngươi sao lạnh quá đi!"
Tôn Khinh liếc nàng từ trên xuống dưới: "Lạnh sao không mặc thêm quần áo ấm vào."
Chưa đợi nàng nói hết, Vương Thiết Lan không vui buông một câu: "Ăn mặc thế này, người trong thôn ta có ai mà thèm nhìn."
Nụ cười trên mặt Lan Hoa đã muốn không nhịn được: "Ta ở Hạ thành phố quen rồi, không sợ lạnh!"
Vương Thiết Lan lập tức bĩu môi: "Thôi đi, cô ở cái thôn này mười mấy năm rồi, sao năm nào vào đông không mặc áo bông quần bông dày cộp hả? Mỗi lần ra ngoài thì như thể là khác hẳn với người thôn ta vậy đó!" Vương Thiết Lan âm dương quái khí nói.
Lan Hoa bị đối đáp đến mức á khẩu nửa ngày không nói được. Vẫn là Tôn Khinh giải vây cho Lan Hoa.
- Mười chương đến rồi, cố lên cố lên!
(Hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận