Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 1255: Không có núi đồng dạng cao trí tuệ, liền muốn. . . (length: 4218)

Hướng Quỳ hăm hở trong lòng.
"Được, ta lát nữa sẽ nói với Tề Mỹ nhà ta, lại phải làm phiền ngươi rồi ~" Hướng Quỳ có chút ngại.
Tôn Khinh hào phóng khoát tay: "Chúng ta đâu phải người ngoài. . ."
Nói xong chuyện trường học, nàng lại hỏi mấy câu chuyện nhà máy thực phẩm.
Đến tận trưa mới về nhà!
Về đến nhà, Giang Hải bọn họ đã ngồi vào bàn, chuẩn bị ăn cơm.
Vương Thiết Lan đặt một cái bánh đã tráng xong lên bàn, bồn chồn liếc mắt nhìn con gái: "Ta còn tưởng buổi trưa con không về ăn cơm chứ?"
Tôn Khinh lập tức vui vẻ nói: "Ta cũng không thích ăn cơm bên ngoài, cơm bên ngoài, đâu có ngon bằng mẹ làm."
Một câu nói lập tức làm Vương Thiết Lan vui vẻ. Nhanh nhẹn cầm ghế cầm đũa cho con gái, ai động vào một chút đều không được!
Ngày mai đã khai giảng, Tôn Khinh còn có một bữa ăn lớn để chuẩn bị cho mấy đứa choai choai nhỏ này.
Ăn xong bữa này, lập tức sẽ phải học ngay thôi!
. . .
Giang Hải bọn họ nhìn đến bài kiểm tra thì tất cả đều ngây người.
Cơm vừa ăn vào một bụng, trong dạ dày cứng như đá tảng.
Cay a không tiêu hóa nổi ~ "Đừng có trợn mắt nữa, đợi chút bài kiểm tra cũng không biến thành thịt kho tàu đâu!" Miệng Tôn Khinh như dao nhỏ, mài ngày càng sắc.
Cao Tráng đúng là một kẻ ngốc gan lớn, bị Lâm Hữu và Lý Đại Bằng xúi giục, chuyện gì cũng dám nói ra.
"Chị Khinh Khinh, tụi em học cái gì còn chưa biết, chị làm được đâu?" Cao Tráng ngây ngô nói.
Tôn Khinh mỉm cười đầy mạnh mẽ, từ từ giơ tay lên.
Mấy đứa choai choai nhỏ nháy mắt thu mình thành một cục, đồng thanh van xin tha thứ.
"Chị Khinh Khinh, bọn em sai rồi ~ "
Tôn Khinh cố ý làm mặt đen, trừng mắt mấy người.
"Sai chỗ nào hả?"
Giang Hải đạp Cao Tráng một cái, ai bảo mày nhiều chuyện.
Không phải mày nói được à? Thì để mày nói đấy!
Cao Tráng nhìn người này một chút, nhìn người kia một chút, không do dự liền bán đứng Lâm Hữu và Lý Đại Bằng.
"Là bọn họ bảo em nói như vậy đấy ~ chị Khinh Khinh, em lại hiền lành lại vô tội mà ~"
. . .
Tôn Khinh ánh mắt sắc bén nhìn bọn họ: "Các ngươi nghĩ rằng ta chơi thì ta lén mượn sách giáo khoa lớp 12 chuẩn bị bài. Các ngươi nghĩ rằng ta ngủ thì đầu óc ta đang đọc thuộc lòng, đang làm bài. Các ngươi nghĩ rằng ta ngày ngày nằm trong chăn thì chỉ biết ngủ sao?"
Câu hỏi cuối cùng, trực tiếp làm Giang Hải bọn họ ngơ ngác.
Đám choai choai nhỏ mắt ai cũng trợn ngược!
Đây là không mất tiền mà lại được nghe sao?
Giang Hải mặt hơi co quắp, ngượng ngùng nói: "Đừng nói nữa ~" xin mà ~ Tôn Khinh gân cổ trừng lại: "Ta học tập, ta quang minh chính đại, ta kiêu ngạo ~ vì sao không thể nói?"
Giang Hải bọn họ mặt mày như nuốt phải ruồi.
Tôn Khinh nheo mắt lại, mặt đầy nguy hiểm nhìn bọn họ.
"Các ngươi không có chỉ số thông minh cao như núi, thì phải có nghị lực như tiểu cự nhân ~ Người khác ngủ thì các ngươi phải dậy học. Người khác ăn cơm thì các ngươi vẫn phải học. Người khác chơi thì các ngươi vẫn phải học. Phải có quyết tâm mà dính mông vào ghế ~"
Giang Hải, Cao Tráng, Lâm Hữu, Lý Đại Bằng hung hăng nuốt nước miếng.
Còn chưa xong, Tôn Khinh chĩa tay vào Vương Hướng Văn.
"Còn cả ngươi nữa ~ đừng tưởng trốn ở góc tường là ta không thấy! Ngươi bao nhiêu tuổi rồi còn trốn, đừng nói cánh cửa, mà cả bức tường cũng không đỡ nổi ngươi!"
Vương Hướng Văn thật thà rụt cổ từ góc tường đi ra, đứng thành hàng với Giang Hải bọn họ!
Tôn Khinh đứng trước mặt họ, xắn tay áo, chống nạnh, vẻ mặt tiếc rèn sắt không thành thép oán trách.
"Người ta học thì các ngươi chơi! Người ta động não thì một đám các ngươi tứ chi phát triển, chạy chơi! Người ta suy nghĩ nhân sinh thì các ngươi đấu vương bát ~ các ngươi sao không thể chịu khó lên. . ."
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận