Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 757: Nàng đối tượng không phải là kia cái đức hạnh sao? (length: 4152)

Giang Hoài: Ta yên tâm!
Tiết Linh đến thành phố, lập tức gọi điện thoại về cho Tôn Khinh.
"Ta đến nhà rồi, không cần lo lắng!"
Tiết Linh và Trương Quân có nhà ở trong thành phố, nghe ngữ khí của Tiết Linh thì có vẻ không chỉ một căn, có một căn vừa vặn ở gần bệnh viện.
Tôn Khinh gật đầu: "Biết rồi, nghỉ ngơi một ngày, rồi đi bệnh viện."
Tiết Linh phấn khích nói: "Ta cũng muốn nghỉ một ngày rồi đi, ông già nhà ta không làm không được, không phải nói đi khám sớm, trong lòng sớm an."
Tôn Khinh cười: "Được, tùy các ngươi sắp xếp, ta cúp máy."
Vừa cúp điện thoại không lâu, Tôn Khinh lại nhận được một cuộc gọi.
"Khinh Khinh tỷ, nghe ngóng được rồi, cái nhà máy may mặc kia vẫn đang sử dụng nhãn hiệu của Khinh Trần đại sư."
Tôn Khinh mỉm cười gật đầu: "Biết rồi, Tĩnh Tĩnh tỷ, cứ làm theo những gì chúng ta đã nói, gọi điện cảnh cáo nhà máy kia, nếu như không nghe, chúng ta sẽ theo pháp luật!"
Triệu Tĩnh gật đầu: "Được."
Tôn Khinh lại nói vài câu cổ vũ rồi cúp máy.
Bây giờ đã là cuối thu, ngoài đồng ruộng cũng không còn việc gì nữa. Tôn Khinh lập tức bắt đầu tính toán việc lợp lại nhà cho vợ chồng Tôn Hữu Tài.
Tôn Hữu Tài nói: "Trước cứ mua vật liệu, chở đất, việc xây nhà để qua năm rồi làm!"
Vương Thiết Lan ở bên cạnh phụ họa: "Khinh Nhi, bọn ta không vội. Nghe dự báo thời tiết nói tuần sau có đợt gió lạnh, bây giờ lợp nhà không được. Cứ để qua năm, mùa xuân lại làm!"
Bọn họ có kinh nghiệm, cứ nghe theo bọn họ vậy.
"Được, chuyện nhà của hai người, hai người cứ quyết định. Vốn dĩ anh rể các người nói xong việc gặt thì sẽ làm, nhưng dạo này bận quá."
Tôn Hữu Tài vội gật đầu, lại nhớ tới chuyện hôm qua nghe người ta nói về việc bắt đầu mua than đá, vội vàng nhắc nhở con gái một tiếng.
Tôn Khinh dứt khoát rút tiền, làm cho hai người già nhìn mà choáng!
Tôn Khinh đang tính toán trước khi Giang Hoài trở về thì sẽ chuyển về nhà mình ở.
Vương Thiết Lan lập tức gật đầu: "Vẫn là ở nhà mình thì tiện hơn!"
Tôn Khinh tranh thủ một buổi chiều để chuyển nhà.
"Khinh Nhi, hôm qua ta đi vào thôn nhặt trứng ngỗng, nghe thấy có người nói Lan Hoa cãi nhau với bạn trai."
Tôn Khinh bực bội liếc bà một cái: "Không phải nàng khoe là đã chia tay bạn trai rồi sao? Đã quay lại rồi à?"
Vương Thiết Lan mím môi lắc đầu: "Không biết."
Nói xong lại thần thần bí bí: "Trong thôn có người nhìn thấy bạn trai Lan Hoa đi cùng với cô gái khác, còn tay trong tay nữa."
Tôn Khinh một chút cũng không bất ngờ.
"Chẳng phải cái tên kia bản tính thế sao?"
Nhắc đến chuyện này Vương Thiết Lan liền tức: "Người trong thôn có ai biết đâu, lúc trước ta nói, bọn họ còn cho là ta cố ý nói xấu nhà Lan Hoa nữa chứ!"
Tôn Khinh đảo mắt một vòng: "Mẹ, gần đây mẹ đừng có về thôn vội. Lỡ nhà Lan Hoa lại đến nhà ta giở trò."
Vương Thiết Lan trừng mắt: "Nàng dám!"
Trong huyện nhỏ như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ gặp mặt. Tôn Khinh không yên tâm, liền gọi điện cho Tiết Linh.
Tiết Linh cũng không biết chuyện của Lưu Soái, còn phải hỏi Trương Quân, mới trả lời lại Tôn Khinh.
"Ta đúng là không còn cách nào nói ông già nhà ta, Khinh Nhi, ông già nhà ta đã thu xếp công việc cho Lưu Soái ở trong thành phố rồi, hai ngày nữa Lưu Soái sẽ tới."
Tôn Khinh đảo mắt một vòng, gật đầu.
"Được, chúng ta trong lòng đều rõ là được!"
Vừa đặt điện thoại xuống không lâu thì điện thoại của Mã Ái Hoa đã gọi đến.
"Chị, sao hôm nay lại gọi điện cho em vậy?" Tôn Khinh nhẹ nhàng cười nói.
Mã Ái Hoa vội vàng nói với nàng: "Vương Yến lại đến xưởng may nhà em đặt hàng, có nên bán cho cô ta không?"
Tôn Khinh cảm thấy vừa bất ngờ vừa không bất ngờ.
Vương Yến đây là định không dựa vào đàn ông mà dựa vào chính mình sao?
Cảm giác có chút không đáng tin đâu?
Mã Ái Hoa biết chuyện giữa bọn họ và Vương Yến, không quyết định được nên mới gọi điện cho nàng.
Tôn Khinh cười nói: "Bán chứ, cô ta đưa tiền cho chúng ta, sao chúng ta không thu?"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận