Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 295: Nhà máy trang phục còn thu phác thảo sao? (length: 3992)

Vương Thiết Lan liếc mắt nhìn khuê nữ: "Toàn nói mò, ta còn chưa có phá túi đâu?"
Tôn Khinh một mặt không tin: "Có thịt bò sủi cảo, còn có bánh gạo cùng đồ ăn, chừng đó là được, ăn không hết lại còn thừa."
Vương Thiết Lan nghe khuê nữ nói vậy, lập tức bỏ đi ý định.
"Được, nghe ngươi."
Tôn Khinh cho muối vào nhân bánh, lại ướp tôm cá nhãi nhép đã được Tôn Hữu Tài làm thịt, dặn bọn họ lát nữa chiên cá và tôm, còn lại lát nữa nàng tự làm!
"Được, chỗ này không cần ngươi, mau vào phòng trong đi!" Vương Thiết Lan cười đuổi người.
Khi Tôn Khinh vào nhà, Tiết Linh đang cầm bức họa chân dung của Tôn Khinh xem.
Xem rất nhập thần, ngay cả Tôn Khinh đi vào cũng không phát hiện.
"Quần áo xem xong rồi hả?" Tôn Khinh khoanh tay cười hỏi.
Tiết Linh lập tức ngẩng lên, ngượng ngùng cười: "Xem xong rồi."
Nói xong, vội chỉ vào giấy trên bàn hỏi: "Đây đều là ngươi vẽ?"
Tôn Khinh cười gật đầu: "Đúng vậy."
Tiết Linh thích thú vuốt nhẹ những đường cong sạch sẽ, trôi chảy trên bản phác thảo bằng đầu ngón tay, nàng là dân mỹ thuật, từng học cả tranh quốc họa lẫn tranh vẽ, ngay cả nàng cũng không dám chắc mình có thể vẽ đường cong sạch sẽ đến vậy.
"Khinh Nhi, ngươi cũng học mỹ thuật sao?" Tiết Linh run giọng hỏi.
Tôn Khinh mỉm cười, học ngữ khí hiệp nữ trên ti vi nói: "Thực không dám giấu diếm, tiểu nữ tử là sinh viên thâm niên tốt nghiệp đại học ngồi xổm tại nhà!"
Tiết Linh một mặt không tin: Tại nhà, thật sao? Nước ngoài?
Không phải chứ?
Qua vài giây, nàng mới phản ứng lại, Tôn Khinh đang đùa nàng thôi.
Lập tức oán trách như cười: "Chỉ biết trêu ta!"
Tôn Khinh dang hai tay ra: "Cười một cái trẻ ra mười tuổi, cười nhiều vào, thân thể tốt!"
Sau khi cười, Tiết Linh thực sự thấy toàn thân nhẹ nhõm. Vừa thấy mặt Tôn Khinh như kiểu vô lại, vội vàng nghiêm mặt lại, đàng hoàng hỏi: "Khinh Nhi, ngươi vẽ đẹp thật đấy, là học với thầy nào à?"
Tôn Khinh mỉm cười lắc đầu: "Chuyện này còn cần học sao? Cô gái nào khi còn nhỏ chẳng mong tự mặc đồ thật đẹp, ngươi khi còn bé chẳng vẽ váy nhỏ à?"
Tiết Linh: 囧: Vẽ rồi!
Tôn Khinh cười nhẹ: "Yêu thích thì sẽ dụng tâm. Ta chỉ là vẽ nhiều quần áo đẹp hơn các cô nương khác một chút thôi. Tin ta đi, nếu ngươi mà đi học, ngày nào cũng vẽ váy nhỏ, ngươi cũng sẽ giỏi như ta thôi!"
Tiết Linh: "..." Tâm tình có chút vi diệu!
Tôn Khinh chỉ vào đống quần áo, cười một cách vô hại: "Ta chỉ làm cơm thôi, không rửa bát. Ta dọn, ngươi cất đi!"
Tiết Linh vốn không còn cách nào khác, không nói hai lời bắt đầu cất quần áo.
Vừa cất, vừa hỏi: "Khinh Nhi, ta có thể làm theo quần áo trên phác thảo của ngươi được không?"
Tôn Khinh khoanh tay như đại gia xem, một chút cũng không có ý giúp đỡ.
"Trên bàn không được đâu, ngươi muốn thì lát nữa ăn cơm xong, ta vẽ cho ngươi mấy tờ nữa."
Tiết Linh thuần túy hiếu kỳ, hỏi một câu: "Vì sao trên bàn lại không được?"
Tôn Khinh không giấu diếm, cũng không nói rõ: "Trên bàn là phế bản thảo, vẽ xong ta mang ra bán lấy tiền. Nếu ngươi dùng kiểu trên đó thì ta phải bồi thường tiền đấy."
Tiết Linh nghe xong trong lòng kinh ngạc, ôm quần áo, không chớp mắt nhìn Tôn Khinh: "Bán á?"
Tôn Khinh xòe tay: "Bán, năm mươi đồng một tờ, mua đứt!"
Trong lòng Tiết Linh nháy mắt dâng lên cơn sóng dữ, nếu là người khác nói thế, trong lòng nàng chắc chắn chẳng có cảm giác gì.
Năm mươi đồng, một chút thành ý, nàng còn chẳng để vào mắt.
Nhưng đây là Tôn Khinh.
Luôn cảm thấy rất không bình thường!
"Khinh Nhi, xưởng may có mua phác thảo không? Ta cũng muốn thử xem?"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận