Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 468: Cấp đại lão mang mũ giáp! (length: 4137)

Tôn Khinh lườm hắn một cái, không cao hứng nói: "Là a, cho nên ngươi còn đĩnh kiêu ngạo là đi?"
Vui đùa quá cao cấp, không trách Giang Hoài nghe không hiểu.
Nhưng là hắn cũng chỉ biết, Tôn Khinh không cao hứng.
Vương Cường vừa thấy không khí là lạ, nhanh lên chuyển dời chủ đề, hỏi: "Tẩu tử, biểu đệ, các ngươi thế nào tới rồi?"
Vương Hướng Văn mau kể chuyện nhà Lý thẩm nhi!
Chuyện này Vương Cường biết, bọn họ vừa rồi đưa công nhân tới lúc thấy, một đám đại phu vây quanh đem người hướng phòng phẫu thuật bên trong đẩy, toàn là máu, nhìn mà thấy ghê.
Giang Hoài nghe xong là Lý thúc, nhíu mày lại, đưa tiền cho Vương Cường làm hắn xếp hàng, hắn cùng Tôn Khinh bọn họ đi tìm người.
Vương Cường gật đầu, công nhân bọn họ đưa tới bị thương không nặng, chụp phim, không tổn thương đến xương cốt, về nhà dưỡng mấy ngày là khỏe!
. . .
Giang Hoài biết vị trí phòng phẫu thuật, mang Tôn Khinh bọn họ đi thẳng tới đó!
Đến nơi sau Tôn Khinh trước nhìn một vòng, ngoài phòng phẫu thuật, trừ Lý thẩm nhi, còn có hai huynh đệ cùng chị dâu của Lý thúc, người gây tai nạn thì không có.
Lý thẩm nhi ngồi dưới đất, khóc thành người nước mắt, ai khuyên cũng không chịu đứng dậy, vừa khóc, vừa nhìn cửa phòng phẫu thuật.
Tôn Khinh cùng anh em Lý thúc chào hỏi, làm Vương Hướng Văn đưa sủi cảo cho bọn họ.
Nàng trước khi đến nghĩ sủi cảo nhiều, nên mang nhiều một chút, bây giờ vừa thấy nhiều người như vậy, mang nhiều coi như là đúng.
"Đều ăn chút đồ đi, kẻo lát nữa lúc cần giúp đỡ lại không có sức!" Tôn Khinh khuyên nhủ.
Vốn dĩ anh em Lý thúc còn không nuốt nổi, nghe Tôn Khinh nói vậy, lúc này mới mặt mày buồn rười rượi cầm đũa bắt đầu ăn.
Tôn Khinh đi qua cùng chị em dâu của Lý thẩm nhi cùng nhau khuyên Lý thẩm nhi.
"Lý thẩm nhi, ăn một chút đi, cả nhà còn trông cậy vào ngươi chủ sự mà?"
Chị dâu của Lý thẩm nhi: "Đúng đó, con cái đều còn nhỏ, lát nữa lão tam ra ngoài, còn phải trông cậy vào chị chăm sóc."
Một chị dâu khác cũng khuyên, nói đủ điều, Lý thẩm nhi mới bớt đau chút, vừa rơi nước mắt, vừa ăn sủi cảo!
Tôn Khinh vừa thấy Lý thẩm nhi ăn, lúc này mới đi đến bên cạnh Giang Hoài.
"Chưa ăn cơm phải không?" Không phải hỏi, là câu khẳng định!
Giang Hoài trầm mặc không trả lời, giống như đã trả lời rồi vậy.
Tôn Khinh liếc nhìn Lý thẩm nhi một cái, nói với Giang Hoài: "Chờ chút!"
Nàng lại chạy đến chỗ Lý thẩm nhi nói chuyện một lát, lúc này mới kéo Giang Hoài rời đi!
Đợi đi xa mới mở miệng: "Về nhà ăn sủi cảo đi, trong nhà còn giữ lại khá nhiều sủi cảo đấy."
Giang Hoài cúi đầu liếc nhìn người tự nhiên khoác lấy cánh tay mình, khẽ nhếch khóe môi: "Được, đi nói với Vương Cường một tiếng, bảo cậu ta đưa công nhân về!"
Tôn Khinh gật đầu, cùng Giang Hoài cùng nhau hướng chỗ thu phí đi!
Tốc độ xếp hàng giao tiền rất chậm, bọn họ đi phòng phẫu thuật nán lại một hồi lâu, mới đến lượt Vương Cường giao tiền!
May là không cần nhập viện gì, giấy tờ nộp cũng ít, rất nhanh liền nộp tiền xong.
Vương Cường cùng Vương Hướng Văn lái xe đưa công nhân trở về, nàng và Giang Hoài đi xe điện!
Giang Hoài vừa chuẩn bị muốn chìa khóa xe điện từ Tôn Khinh, thì cái sau liền cầm mũ bảo hiểm quay đầu lại, nhón chân, nhanh nhẹn đội lên đầu Giang Hoài.
Lập tức làm Giang Hoài ngẩn người mấy giây!
Tôn Khinh nhón chân, nghiêm túc chỉnh lại mũ bảo hiểm cho Giang Hoài, cái mũ bảo hiểm màu đỏ, quả thực chính là phong cảnh đẹp nhất cả bệnh viện!
Giang Hoài vừa định tháo ra, liền bị bàn tay nhỏ của Tôn Khinh vỗ nhẹ một cái.
"Đừng động, ta đo chút kích thước."
Lời này làm Giang Hoài lại ngây ra.
Đo cái gì?
Tôn Khinh nhìn vòng đầu mũ bảo hiểm, hài lòng gật đầu, còn coi như chuẩn.
"Được rồi, lên xe." Tôn Khinh nhanh nhẹn lên xe điện, quay đầu vỗ vỗ chỗ ngồi sau.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận