Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 736: Triệu Yến Tử nhà bên trong tới muốn người! (length: 4256)

Có đôi khi thiếu thốn, còn làm Giang Hải cùng Tôn tiểu đệ đi nhà họ ăn cơm. Nhà ai thiếu đồ vật gì, liền đi ăn nhà đó, rồi ở luôn nhà đó làm bài tập.
Ai thấy một đám trẻ con lớn bé mà không phiền chứ? Chỉ hận không thể ném ra ngoài một ít đồ đạc, nhanh chóng tống cổ đi cho xong việc!
Cuối cùng mấy đứa trẻ lớn nhỏ vẫn là làm bài tập ở thư phòng của Giang Hải.
Tôn Khinh đôi khi thấy Vương Hướng Văn cứ mắt long lanh nhìn bọn họ liền phải hỏi mấy câu.
"Hâm mộ hả, hâm mộ ta liền bảo anh rể nghĩ cách, đưa ngươi vào trường học."
Vương Hướng Văn bĩu môi lắc đầu.
"Với trình độ này của ta mà đưa vào tiểu học, ta còn theo không kịp. Thôi vậy." Hắn cũng là sĩ diện. Tuổi này của hắn, đáng lẽ phải học cấp ba, dù anh rể có nhờ quan hệ cứng nhắc đưa hắn vào cấp ba, hắn cũng chẳng biết gì. Nếu đưa hắn vào cấp hai, hắn lại không còn mặt mũi ở lại.
Tôn Khinh biết Vương Hướng Văn lo lắng điều gì, bèn cho hắn một lời chắc chắn.
"Chỗ này của ta không có lớp học buổi tối, ngươi cứ từ từ học, chờ mấy năm nữa chúng ta chuyển đi chỗ khác, ta tìm lớp học buổi tối cho ngươi học!"
Vương Hướng Văn nghe xong thì mừng rỡ, kéo Tôn Khinh hỏi han đủ thứ về lớp học buổi tối.
. . .
Hôm nay Tôn Khinh vừa đến tiệm thuốc, Tiết Linh đã hớt ha hớt hải chạy tới.
"Khinh Nhi, có chuyện rồi, phiền ngươi đến nhà máy quần áo với ta một chuyến."
Nhà máy quần áo thì có chuyện gì chứ?
Chẳng lẽ lại có công nhân bị thương?
Ai ngờ Tiết Linh lo lắng nói: "Triệu Yến Tử tối qua không về nhà, hôm nay người nhà nàng tìm đến nhà máy của ta đòi người. Ta biết đâu mà trả người sống sờ sờ cho họ."
Tôn Khinh đã hiểu.
"Hướng Văn, mau đi gọi cô nhỏ của ngươi, chúng ta đi nhà máy quần áo ngay!"
Triệu Yến Tử chỉ có hai chị em, người nhà bọn họ đến gây sự chắc chắn chỉ có Đại Nhạn, cùng mấy người thân thích.
Bấy nhiêu người đó, một mình Vương Thiết Lan đã có thể xử lý được.
Tiết Linh đã giậm chân: "Nếu sớm biết Triệu Yến Tử như vậy, ta đã không nên thương hại nó, không cho nó vào xưởng."
Tôn Khinh ánh mắt sắc bén: "Ngươi biết nó như thế nào rồi?"
Tiết Linh vội vàng nói: "Ta nghe mấy cô làm cùng ca nói, mấy ngày gần đây nó không đàng hoàng làm việc, còn muốn lĩnh lương trước. Còn cứ lôi lôi kéo kéo với một thằng đàn ông, chắc chắn nó lại lên cơn rồi."
Vương Thiết Lan đang rửa cá ở hậu viện, nghe con gái gọi, vứt luôn cá chạy nhanh ra.
Nghe nói là chuyện của Triệu Yến Tử, trực tiếp trừng mắt, một giọng chắc nịch nói: "Ta đã nói cái loại chó không sửa được thói ăn phân kia mà, sớm muộn gì cũng đi theo người ta thôi."
Tôn Khinh vội vàng bảo nàng nhỏ giọng thôi, trong tiệm thuốc còn nhiều người lắm.
Vương Hướng Văn dắt xe máy điện ra, chở Tôn Khinh, dọc đường cũng không dám đi nhanh, quãng đường bảy tám phút, đi mất gần nửa tiếng.
Cha mẹ Triệu Yến Tử, còn có chị gái Đại Nhạn, cùng hai bà dì, hai ông dượng, đang đứng ở trước cửa nhà máy quần áo la lối, trước cửa đã tụ tập không ít người.
Vương Thiết Lan vội ấn còi, thấy mọi người đều nhìn về phía này, liền nhảy xuống xe máy điện của Tiết Linh, hùng hổ quát: "Người nhà họ Triệu đâu? Mau cút ra đây cho ta!"
Tiết Linh thì vẫn ngồi sau xe, Vương Thiết Lan chạy vội quá, chân không chạm tới đất, loạng choạng mấy lần, suýt nữa thì ngã xuống đất.
Vẫn là Vương Hướng Văn đỡ xe máy điện lại, giúp chị mình đứng vững, mới đỡ được Tiết Linh xuống khỏi xe.
Nhờ có tiếng hét đầy bá khí của Vương Thiết Lan, người nhà họ Triệu toàn bộ đều đi ra.
Cũng bị Vương Thiết Lan trấn áp.
Tôn Hữu Tài vừa nhìn thấy Vương Thiết Lan cùng con gái đều tới, vội từ trong đám đông chen ra bảo vệ con gái.
Vừa rồi nếu không phải Tiết Linh khi đi đã dặn dò nhiều lần là không được đánh nhau, không được gây sự thì ông đã sớm đánh người nhà họ Triệu rồi.
- Tám chương lại đến, đọc truyện là phải thoải mái, ngày ngày bạo càng, ngày ngày sảng khoái!
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận