Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 767: Nàng hiện tại tự mình đều không buông tâm tự mình! (length: 4414)

Tiết Linh ra vẻ một bộ biểu tình đoán đúng của ngươi: "Nghe lão Trương nhà ta nói, dạo gần đây Trương Kiện và cậu của hắn đi lại rất thân!"
Tôn Khinh: "Ngươi nói là, cậu của hắn đến huyện thành chúng ta?"
Tiết Linh gật đầu.
Tôn Khinh: "Không phải chứ, dạo gần đây Trương Khang đều ở nhà ta, không nghe hắn nói cậu của hắn tới?"
Tiết Linh mặt lộ vẻ ghét bỏ nói: "Trương Khang vẫn là một thằng nhóc con, cậu của hắn có thể nói chuyện gì với hắn chứ. Dù có khuyến khích đòi tiền, cũng phải khuyến khích người lớn chứ."
Tôn Khinh nhìn Tiết Linh, buồn bực nói: "Trước kia có phải muốn quá không?"
Tiết Linh cũng không do dự, trực tiếp nói với Tôn Khinh.
"Chuyện xui xẻo chó má nhà ta, ta cũng chỉ nói với ngươi thôi. Cậu của Trương Kiện không phải thứ tốt, ăn không ngồi rồi, cả ngày nằm mơ giữa ban ngày, chỉ nghĩ phát tài. Trước kia lúc mẹ của Trương Kiện còn sống, thường xuyên lén đưa tiền cho ông ta, từ khi mẹ Trương Kiện không còn nữa, cậu của Trương Kiện rốt cuộc không moi được tiền, liền bắt đầu quang minh chính đại đòi tiền Trương Quân."
Tôn Khinh ha ha một tiếng cười: "Lão Trương nhà ngươi đâu có ngốc, sẽ cho ông ta sao?"
Tiết Linh im lặng trợn trắng mắt: "Người ta không nói là muốn, mà nói là mượn!"
Tôn Khinh mắt sáng lên: "Chuyện này là lão Trương nhà ngươi nói với ngươi?"
Tiết Linh gật đầu: "Đúng vậy!"
Tôn Khinh nhịn không được cười nói: "Lão Trương nhà ngươi có chuyện gì không giấu giếm ngươi, cái này tốt đó!"
Tiết Linh bĩu môi, cười nói: "Cũng chỉ có cái này tốt thôi, nếu không có cái này tốt, ai thèm theo hắn!"
Tôn Khinh trực tiếp bị dáng vẻ của nàng làm cho cười.
Tiết Linh nói tiếp: "Nghe lão Trương nhà ta nói, ông ta chỉ mượn hai lần, vừa thấy cậu Trương Kiện không phải là loại người ra gì, liền không mượn nữa, cũng không cho hai đứa trẻ đến nhà bà ngoại."
Tôn Khinh gật đầu lia lịa: "Lão Trương nhà ngươi cũng khá tỉnh táo!"
Tiết Linh nhíu mày: "Cũng không biết cậu của Trương Kiện, lần này đến, lại muốn làm gì!"
Tôn Khinh nhắc nhở nàng: "Tiền nhà ngươi, ngươi phải giữ kỹ. Cho bọn trẻ tiêu thì được, để người lừa gạt thì không được!"
Tiết Linh nhanh chóng gật đầu.
Hôm nay Tôn Khinh về sớm, thấy Giang Anh bên kia mở cửa, sững người.
Giang Anh nếu không có việc gì khác, là tuyệt đối sẽ không ở nhà.
Nói với Vương Thiết Lan và Vương Hướng Văn, Tôn Khinh lập tức đẩy cửa đi vào.
Vừa mới hé cửa một chút, đột nhiên có một vật từ bên trong bay ra ngoài, tiếp theo liền là tiếng rít gào.
Tôn Khinh chỉ lo tránh vật kia, không chú ý đến bậc thềm phía sau, liền bị hụt chân.
May mắn Vương Thiết Lan và Vương Hướng Văn đỡ từ phía sau lưng, nếu không nàng chắc chắn trực tiếp ngồi phịch xuống đất.
"Khinh Nhi, ngươi không sao chứ? Dọa chết ta rồi ~" Vương Thiết Lan cũng không lo kiểm soát âm lượng, la lớn tiếng, trực tiếp hét vào tai Tôn Khinh.
Tôn Khinh vốn không sợ, bị nàng hét một cái, tim liền thắt lại, mồ hôi lạnh cũng túa ra.
"Tỷ, tỷ không sao chứ?" Vương Hướng Văn thấy Tôn Khinh ngẩn người, cũng sợ hãi.
Phải đến mấy giây sau, Tôn Khinh mới phản ứng lại được.
Chân đều mềm nhũn!
Thảo nào Giang Hoài không yên tâm về nàng như vậy, nàng bây giờ tự mình cũng không yên tâm về mình.
"Mẹ, Hướng Văn, đỡ ta một chút!" Để ta từ từ đã!
Đột nhiên có một đôi tay càng mạnh mẽ, ổn định đỡ lấy cánh tay nàng.
"Chuyện gì vậy?" Giọng Giang Hoài đột nhiên vang lên bên tai.
Tôn Khinh vừa quay đầu thấy là Giang Hoài, trực tiếp nhào tới.
"Lão công, ta rất nhớ ngươi ~"
Giang Hoài liếc nhìn Tôn Khinh một cái, trực tiếp xoay người ôm nàng.
Tôn Khinh sợ đại lão đưa nàng vào bệnh viện, vội nói: "Ta không sao, vào xem Giang Anh làm sao rồi!" Nàng vừa nói chuyện, vừa kéo áo Giang Hoài lắc lư!
Vương Hướng Văn nhanh chóng mở cửa ra, họ liếc mắt một cái đã thấy Giang Anh đang rúm ró trong góc sân, không ngừng rít gào.
Tôn Khinh vừa thấy Giang Anh như vậy, trong lòng hơi hồi hộp một chút, nhanh chóng thúc giục Giang Hoài thả nàng xuống: "Lão công, ngươi cho ta xuống trước đi, xem cô ta làm sao rồi?"
- Tám chương kết thúc, ngày mai tiếp tục!
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận