Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 1208: Trùng hợp hắn mụ cấp trùng hợp mở cửa nhi, trùng hợp đến nhà lạp! (length: 4198)

Tôn Khinh yếu ớt nhìn một vòng, nhà nào cũng ít nhất ba đứa trẻ, có trai có gái, cái lời thề này ~ uy lực lớn hay không đây?
Ai ngờ Lão đại trực tiếp mạnh miệng một câu: "Ta dám nói, tiền nếu để cho ta cầm, liền làm nhà ta không con nối dõi." Nói xong hắn lại nhìn lướt qua hai người anh em còn lại.
"Các ngươi dám hay không dám nói?"
Lão nhị nghe xong, ưỡn cổ cùng hùa theo: "Ta nếu mà cầm tiền kia, liền làm đời này ta không có con cái!"
Tiểu tứ vừa thấy anh cả và anh hai đều nói, liền vội vàng hùa theo: "Ai mà lấy tiền, ai không con nối dõi ~"
Tôn Khinh: "..."
Sức kêu gọi, đủ cả!
Lão thái thái lập tức bị ba người này làm cho ngớ người, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Các ngươi không cầm, vậy ai cầm chứ?"
Vương Phúc đột nhiên thốt ra một câu: "Có phải là để người khác cầm mất rồi không?"
Lão thái thái trừng mắt nhìn hắn không nói gì.
Ba người con trai nhà họ Vương, ban đầu còn không tin, lại sợ nói ra bị anh em trách tội, dứt khoát, cùng nhau nói.
"Ai có thể lấy tiền ở ngân hàng chứ? Dù sao ta là không có cái bản lĩnh đó!" Lão đại ra vẻ mình không có cái gan đó.
Lão nhị cũng bĩu môi.
Tiểu tứ: "Hay là bây giờ tôi đi ngân hàng hỏi thử xem?"
Một câu nói vừa vặn đánh trúng vào lòng hai người anh em.
Đi thì đi, bọn họ còn không sợ!
Vừa định đi, liền nghe thấy bên ngoài tiếng đóng cửa xe, tiếp theo người liền đến trước mặt.
"Mẹ, sao mẹ lại chạy tới chỗ này?" Hạ Quảng Khôn trán đẫm mồ hôi, vừa đi, vừa lau.
Tôn Khinh: Quả thật không có đoán sai.
Mới vừa quay đầu lại, liền thấy hai người quen ở cửa.
Giang Hoài và Trương Quân, cũng đang đứng ở cửa.
Đây là cái duyên phận gì vậy?
Tôn Khinh nhanh chóng bước vài bước chạy tới.
"Ông xã, anh Trương, sao hai người lại tới đây?"
Trương Quân nhìn Tôn Khinh, suýt nữa ngây người.
"Sao các cậu lại ở chỗ này?"
Tôn Khinh vội vàng cười xua tay: "Không phải chỗ để nói chuyện, để sau rồi nói!"
Trương Quân vội vàng gật đầu.
Giang Hoài nhíu mày nhìn Tôn Khinh một cái, rồi bế bé Giang Lai Lai đi.
Tôn Khinh vừa thấy đại ca không vui, vội vàng nhỏ giọng thầm thì giải thích: "Chúng ta là cùng lão thái thái kia tới kiếm cơm đấy, muốn trách thì trách lão thái thái kia..."
Giang Hoài rất sợ Tôn Khinh, vội vàng bất đắc dĩ nói: "Về nhà rồi nói!"
Tôn Khinh lập tức khôi phục tâm trạng vui vẻ!
...
Náo loạn nửa ngày, là Hạ Quảng Khôn quên đưa tiền!
Đó là nói với người ngoài, còn thực tế, Mạnh Cẩm Vân không biết là cố ý, hay thật quên, không đưa.
Hạ Quảng Khôn nhận hết trách nhiệm về mình.
Đó là khi đi, lão thái thái cùng Vương Thiết Lan nói.
Bọn họ là một đôi không có quan hệ họ hàng, không có lý do ở lại, Hạ Quảng Khôn vừa đến, xử lý xong chuyện, Giang Hoài liền đi chào Hạ Quảng Khôn, rồi đưa bọn họ đi trước!
Trên đường về, Tôn Khinh kể lại chuyện phát thề, biến thành chuyện cười cho Giang Hoài nghe.
"Ông xã, ai cầm tiền kia, người đó không có con nối dõi ~ Phụt... Đến cuối cùng lại là Mạnh Cẩm Vân không đưa, ha ha ha..."
"Lão thái thái chắc chắn tức chết, trở về chắc chắn sẽ mắng bà ta, đem việc sinh hai đứa con gái tính cả vào chuyện này..."
Giang Hoài nhịn không được cũng cười: "Thật trùng hợp."
Tôn Khinh lập tức cười hì hì nói: "Thật là trùng hợp ông Hạ mụ mở cửa, trùng hợp về đến nhà luôn!"
Giang Hoài thở dài nói: "Ta nói trùng hợp, là các ngươi đụng trúng mẹ của Hạ Quảng Khôn trùng hợp!"
Tôn Khinh ra vẻ rất hiểu chuyện: "Lão thái thái xuất thân làng chài, tham rẻ, no bụng xong, chắc chắn sẽ đi bờ cát nhặt đồ ~" nói xong cũng không nhịn được cười.
"Chưa từng gặp qua chuyện gì trùng hợp như vậy, không được~~ ta bây giờ gọi điện thoại cho Tiết Linh kể chuyện này!" Nói xong liền lập tức gọi điện thoại!
- 10 chương kết thúc, ngày mai tiếp tục!
Cùng các bé cưng, các bảo bối, xin nguyệt phiếu, phiếu đề cử!
Vẫn là câu nói kia ~ cố lên cố lên cố lên!
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận