Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 1166: Lão công, ngươi sớm sớm liền có thể đương gia gia lạp ~ (length: 4044)

Tôn Khinh cũng không ép nàng, gọi Giang Hoài, lén lút liền ra cửa.
Đến xe rồi, Tôn Khinh mới cùng Tần Tương giải thích: "Mỗi lần ra cửa đều như làm giặc, không làm giặc không được, nhà ta cái con quỷ nhỏ kia, đến đâu cũng muốn đi theo!"
Tần Tương bị bộ dạng buồn cười của Tôn Khinh chọc cười, không nhịn được nói ra lời trong lòng.
"Có một đứa con cũng rất tốt!"
Tôn Khinh đảo mắt một cái, lập tức bĩu môi: "Tốt cái gì chứ, nếu không phải cha mẹ ta trông giúp, ta mới không muốn đâu? Một đứa con có thể trói chân một người lớn, bây giờ tháng ngày tốt đẹp thế này, ta còn muốn đi ra ngoài chơi bời!"
Tần Tương thấy Tôn Khinh như vậy, cũng không nghĩ nhiều.
Ai bảo người ta có hai ông bà bố mẹ tốt chứ?
Đưa Tần Tương về xong, Tôn Khinh cùng Giang Hoài thẳng đến nơi Giang Hải bọn họ làm việc, quảng trường Bách Phúc.
Còn chưa xuống xe, Tôn Khinh đã mắt nhanh thấy rất nhiều nam nữ trẻ tuổi đều tay trong tay, hoặc là tay khoác vai.
Trong lòng thầm nghĩ, thành phố lớn đúng là khác. Bọn họ như vậy nếu ở huyện thành, đã bị xem như gấu trúc lớn mà vây xem.
Xuống xe, Tôn Khinh không nói hai lời lại khoác tay đại lão.
"Ông xã, anh xem người trên đường xem kìa, đều như thế đấy!" Tôn Khinh sợ đại lão sĩ diện bắt nàng buông ra, vội vàng nói.
Giang Hoài liếc mắt nhìn bên cạnh, không vui nhìn Tôn Khinh, cười nói: "Đi thôi!"
Đi được hai bước, Giang Hoài lại nói.
"Chờ thấy Giang Hải bọn họ, liền không được như thế."
Tôn Khinh thầm nghĩ: Xí ~ ta thích thế này đấy!
Tiết Linh đã bỏ nhiều tiền thuê một chỗ ở ngay lối vào quảng trường, Tôn Khinh và Giang Hoài đi vài bước, đã thấy Vương Hướng Văn đang bán đồ trang điểm.
"Chị à, sắc mặt chị trông đẹp ghê. . . Chỉ là miệng sao lại thành ra thế này. . ."
Một tiếng chị đã làm cho một bà cô vui như mở cờ trong bụng.
Giang Hải, Cao Tráng, Lâm Hữu, Lý Đại Bằng bốn người xếp thành hàng ngang, nhảy múa theo nhóm bài nhảy mà Tôn Khinh đã dạy, một loại điệu nhảy dân gian mới xuất hiện trong thành phố.
Giang Hải nhảy mặt không cảm xúc, sống không còn gì luyến tiếc!
Cao Tráng, Lâm Hữu và Lý Đại Bằng thì lại nhảy nhót tưng bừng đầy sức sống.
Đã vậy còn có người thích vẻ mặt của Giang Hải.
Mấy cô nhóc không lớn đứng bên cạnh Tôn Khinh, nhỏ giọng bàn tán.
"Tớ thích anh chàng có nhiều bím tóc trên đầu kia kìa, lạnh lùng, đẹp trai quá. . ."
"Anh chàng ở giữa kia á?"
"Không phải không phải, cái người ở ngoài cùng ấy, cái người không hề cười bao giờ ấy."
"Tớ không thích người đó, tớ thích cái anh chàng bên cạnh kia cơ, cái anh chàng buộc tóc dài ấy, cười lên có chút xấu tính, tớ lại thích kiểu đấy. . ."
Tôn Khinh và Giang Hoài nhìn nhau, cả hai cặp mắt đều kinh hãi!
"Ông xã, vừa rồi cô ta nói là Giang Hải đấy ~ "
Giang Hoài kéo dài mặt: ". . ."
Tôn Khinh mặt đầy vui vẻ: "Không ngờ nhóc lớn nhà ta lại có nhiều cô bé thích đến vậy, về sau ta nhất định sẽ sớm thành bà nội, còn anh sẽ sớm thành ông nội."
Mặt Giang Hoài càng dài ra!
Tôn Khinh cười hắc hắc: "Ông xã, anh cũng sắp thành ông nội rồi ~ "
Giang Hoài trực tiếp hừ lạnh một tiếng.
Tôn Khinh trong lòng cười nở hoa!
Sau một đoạn nhảy, một vài người đi đến.
Tôn Khinh nhanh chóng kéo Giang Hoài đứng xa một chút.
"Tôi nói với bọn họ, bán một bộ quần áo thì được mười đồng, bán được một bộ thì chia năm hào, anh xem xem, cả đám ai cũng hăng hái như thế. Có sức lực này mà học thì sớm đã được chọn vào đại học danh tiếng rồi ~"
Giang Hoài im lặng hít một hơi: Để xem hắn trở về thu thập đám tiểu quỷ kia thế nào, cả ngày chỉ biết chơi, nghĩ chuyện linh tinh, học hành kiểu gì cho tốt được chứ!
Tôn Khinh lại thêm mắm thêm muối vào, đảm bảo phá hỏng con đường tình yêu của Giang Hải khi vừa mới vào đại học!
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận