Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 501: Tiểu Giang lá gan lớn nhất, mới không sợ! (length: 4286)

Tiết Linh: Không, nhà máy trang phục hiện tại một chút cũng không quan trọng. Nàng chỉ muốn tận mắt xem Tôn Khinh đối xử với Giang Hoài là cha ruột như thế nào!
Trước kia chỉ nghe người ta nói, trong lòng tiếc nuối trăm bề. Bây giờ cuối cùng có cơ hội xem được, cơ hội tốt như vậy, sao có thể bỏ qua!
"Không cần, ta đi cùng ngươi, có thêm người có thêm sức. Nếu những người kia dám làm tới, ta giúp ngươi!" Tiết Linh nghiêm túc nói.
Tôn Khinh: "..." Chân ga đạp tới cùng!
Nàng không sợ cái khác, chỉ sợ hai vợ chồng Tôn Hữu Tài đánh Giang Hoài ba cho tàn phế.
Đến lúc đó có lý thành không có lý, làm thành người tàn tật, để Giang Hoài nuôi à?
Chớp mắt một cái, liền tới đầu ngõ.
Nàng vừa mới rẽ vào, đã thấy người ngồi ở đó.
Dọa nàng vội vàng phanh lại!
Ai mà thất đức như vậy, ngồi ở đầu ngõ vậy?
Tôn Khinh vừa nhìn kỹ, chao ôi, hai vợ chồng Tôn Hữu Tài không có đánh người tàn phế, nàng suýt chút nữa làm người ta hết hồn?
Hai vợ chồng Tôn Hữu Tài vẫn luôn trông ở cửa mà! Vừa thấy con gái suýt chút nữa ngã, gào lên chạy về phía nàng.
"Khinh Nhi, chậm thôi con..."
"Ngươi cái con rùa Giang Thành, không thấy là con dâu lớn của ngươi à, suýt nữa ngã rồi, ngươi cũng không đỡ một chút, sao cái tâm như con vợ sau của ngươi, độc ác như vậy..."
Vương Thiết Lan gào lên một tiếng, như sét đánh ngang tai, hận không thể làm cho người hai dặm xung quanh đều nghe thấy.
Giang Thành ngồi xổm ở góc tường, nhích vào bên trong, như không nghe thấy tiếng rống của Vương Thiết Lan, không nhìn ai, không để ý ai, như kẻ khốn cùng, ngồi bó gối.
Tôn Hữu Tài vừa muốn đá một cước, lập tức bị Vương Thiết Lan kéo lại.
"Nhanh đi dắt xe cho con gái mày!" Dù sao cũng là cha ruột của cô gia, thật để bọn họ đánh thì cô gia trong lòng chắc chắn không vui.
Tôn Khinh dù có bản lĩnh tâm lý tốt cũng bị dọa toát mồ hôi lạnh.
Tiết Linh cũng không khá hơn bao nhiêu.
Vương Thiết Lan một tay túm lấy một người, vội vàng đi vào phòng.
"Khỏi phản ứng hắn, tới từ sớm rồi, ta mua đồ ăn lúc đó, hắn đã ngồi xổm ở đó, bây giờ còn ngồi xổm chỗ đó. Hắn không tìm tới cửa, ta không nói chuyện với hắn!" Vương Thiết Lan oán hận nói.
Tôn Khinh lòng còn sợ hãi lau mồ hôi, còn chưa đến cửa nhà thì nghe tiếng la kích động của Giang Thành từ phía sau truyền đến.
"Lão đại, cô về rồi sao..."
Tôn Khinh quay đầu lại thì thấy Giang Hoài xách hai túi lưới, trong túi đựng bốn quả dừa, đang đứng ở đầu ngõ!
Tôn Khinh không chút suy nghĩ liền đi tới.
"Làm gì? Mày làm khổ gia đình Giang Hoài còn chưa đủ hả, còn đến!"
Tôn Khinh vừa gào lên, lập tức làm những người xung quanh đang muốn xem náo nhiệt chạy tới.
Đặc biệt là bà lão đối diện xéo nhà, bà ta đã đứng sau cửa lớn chờ từ sớm, chỉ chờ Tôn Khinh hô lên một tiếng thôi.
Giang Hoài vừa muốn nói, lập tức bị hai bàn tay không biết từ đâu đưa tới kéo sang một bên.
Thân hình cao gầy bình thường như bàn thạch, bị mấy ông bà lão không biết từ đâu xuất hiện kéo lui ra sau cả mét.
Giang Hoài: "..."
Bà lão đối diện bịt tai trộm chuông nói: "Tiểu Giang lá gan lớn nhất, không sợ đâu. Chút chuyện nhỏ này, cứ giao cho mấy bác là được, không cần tới lượt cháu!"
Giang Hoài mặt mày quỷ dị nhìn bà lão đang nói chuyện.
Bà ta có biết mình đang nói gì không vậy?
Bà lão gà mái bảo vệ gà con giống như bảo vệ Giang Hoài phía sau: "Tiểu Giang, nhanh về phòng đi, chỗ này giao cho chúng ta với Tiểu Khinh. Đi đi đi ~"
Tôn Khinh suýt chút nữa cười ra tiếng.
Bà lão coi cô như gà mái à!
Tiết Linh cũng bị cái tình huống quái dị này làm cho choáng váng, nàng nhìn Giang Hoài, lại nhìn mấy ông bà lão đang vây quanh Giang Hoài như làm hàng rào chắn, bảo vệ từng lớp.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Làm ơn ai đó nói cho nàng biết đi!
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận