Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 1306: Cho nên nãi nãi không là thân nãi nãi sao? (length: 4075)

Tần Tương nói muốn hả giận, liền có hả giận.
Tôn Khinh nghe mà thấy buồn cười.
Tần Tương mắng xong Lưu Dân Sơn, lại bắt đầu nói Tống Lai Đệ.
"Nàng cũng là người đáng thương, nếu không sinh ra trong cái nhà đó thì tốt rồi."
Tôn Khinh nhíu mày không nói gì.
Theo những gì nàng biết, Tần Tương cũng lớn lên trong hoàn cảnh như vậy.
Tần Tương do dự một chút rồi nói: "Nhà ta có năm chị em gái, ta là thứ tư, nhà ta với nhà Tống Lai Đệ có một chút không giống, nhà ta không có anh em trai. Chỉ có năm chị em."
Tôn Khinh im lặng lắng nghe.
Tần Tương yếu ớt nói: "Chị cả của ta, lớn hơn ta mười mấy tuổi. Nghe bà nội ta kể, chị ấy mười mấy tuổi đã gả đi rồi, hồi đó không còn cách nào khác, nhà ai cũng muốn chết đói, lại thêm một đứa con gái, chẳng lẽ cùng nhau chết đói. Chị ta bị người khác lấy nửa túi bột ngô để đổi đi!"
Vương Yến lên tiếng an ủi: "Thời đó đều vậy cả, có thể sống sót đã là may rồi."
Vương Lục cũng nói: "Ta cũng có một em gái, đã cho người ta rồi." Khi nói câu này, giọng Vương Lục có chút buồn bã.
Nói xong, ngữ khí của hắn lại thay đổi.
"Mấy năm trước, ta gặp lại em gái ấy ở huyện, nó với một em gái khác của ta trông y như đúc. Nó sống rất tốt, sau khi về nhà, ta kể cho mẹ nghe chuyện này, mẹ ta nói, lúc đó đã tìm người tử tế mà cho đi, gửi gắm con cho người khác để nó được hưởng phúc!"
Vương Lục nói xong rồi cười.
"Cũng tốt, hồi bé ta còn chịu đói đây này, nó ăn mặc như thế kia, vừa nhìn là biết nhà giàu nuôi dưỡng. Cả nhà ta mỗi mình nó là có phúc!"
Có lẽ bị sự lạc quan của Vương Lục ảnh hưởng, giọng Tần Tương rất nhẹ nhàng.
"Ta chỉ biết mình có một chị gái, không nhớ rõ dáng vẻ ra sao. Chắc là lấy chồng xa, không có về nhà lần nào. Còn chị hai ta, mấy năm đó, mùa màng thất bát, ta nghe bà kể, chị hai đói quá nên lén ăn dưa muối, ăn đến viêm khí quản, nặng lắm, cứ đến mùa đông là sống dở chết dở, chị ba ta vì chuyện đó mà còn bị dọa cho mắc bệnh thần kinh!"
Tôn Khinh có chút không thể nghe tiếp được.
Quá thảm!
Tần Tương nghĩ một chút rồi nói: "Chị hai ta lấy chồng ở trong thôn mình, người chị ấy yếu ớt, sinh con không được mấy năm thì mất."
Tôn Khinh vội ngăn lại.
"Đừng buồn, mọi chuyện qua hết rồi."
Tần Tương mím môi, giống như cười mà không phải cười nói: "Ta thật ra cảm thấy cũng không sao, từ nhỏ ta đã bị ba mẹ cho người ta, không có ở cùng họ."
Tôn Khinh: Đau lòng thì cũng biết là đau à!
Không đợi Tôn Khinh suy đoán, Tần Tương đã nói ra đáp án.
"Khi còn nhỏ, ta bị nhà cho người khác, sau này nhà kia thấy không sinh được con trai, lại thấy thiếu con nên muốn ta về."
Tôn Khinh nhíu mày: Cho nên bà nội không phải là bà nội ruột sao?
Tần Tương: "Ta được bà nội ở cái nhà nhận nuôi nuôi lớn, bị bắt về nhà mình sống cũng không khác mấy. Lúc đầu nhà đó vì không có con nên mới nhận nuôi ta. Sau này ta nghe người ta kể, họ nghe lão nhân nói rằng, nhà không có con, thì nên nhận một đứa về nuôi, để nó mang con đến cho nhà."
Những chuyện này Vương Yến cũng không biết, sau khi nghe Tần Tương kể vậy, không khỏi cũng an ủi một câu.
"Đều qua rồi, bây giờ chúng ta sống đều rất tốt!" Vương Yến cảm thán.
Tần Tương gật đầu: "Bà nội ta tuổi đã cao, hồi đó ta còn nhỏ, có một hôm bà kéo ta lại nói muốn đưa ta đi tìm ba mẹ ruột, lúc đó ta không hiểu, lớn lên rồi mới hiểu. Bà sợ bà đi rồi, con trai con dâu của bà không ai quản ta!"
Vương Hướng Văn đã nổi nóng lên rồi.
"Sao lại có những người mặt dày vô liêm sỉ như thế chứ? Bắt người ta đi xong, sau này có con thì cứ xem mày như người hầu mà sai bảo, ăn ngon mặc đẹp như tổ tông, mà lại không nuôi dưỡng mày, đúng là cái thứ gì!"
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận