Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 178: Béo lão bản mời ăn cơm! (length: 4134)

Lúc lên lầu, vừa vặn thấy vợ chồng ông chủ xe điện đang ăn cơm, Tôn Khinh cười lên tiếng chào hỏi, bị ông chủ nhiệt tình mời cơm, bèn mang Tiết Linh tiếp tục đi vào bên trong.
Tiết Linh giật mình không thôi: "Ngươi với người vừa nãy thân quen lắm sao?"
Tôn Khinh nhún vai: "Tổng cộng gặp qua hai lần, lần thứ nhất là mua xe điện, lần thứ hai là giúp ép giá!"
Tiết Linh lại liếc nhìn Tôn Khinh, nàng có duyên với người khác thật tốt.
Đi ngang qua tiệm trang sức Vĩnh Phúc, nhân viên cửa hàng mắt nhanh trông thấy Tôn Khinh, vội đi gọi ông chủ.
Ông chủ đang ăn cơm, nghe nhân viên nói vậy, bỏ chén cơm xuống, miệng còn chưa kịp lau đã chạy nhanh ra ngoài.
"Cô nương, thật khéo, lại gặp mặt rồi!" Ông chủ cửa hàng là một người đàn ông trung niên chừng ba mươi tuổi, mập mạp, trông giống như Phật Di Lặc.
Tôn Khinh có ấn tượng với người này, cười nói: "Ông chủ khỏe, làm ăn phát đạt nha!"
Ông chủ mập lập tức ngại ngùng, gãi đầu cười khổ mà nói: "Đâu có làm ăn phát đạt, sắp phá sản đến nơi rồi."
Tôn Khinh nghĩ nghĩ nói: "Vậy ông phải cố gắng lên!"
Ông chủ mập vừa thấy Tôn Khinh muốn đi, vội tiến lên nửa bước: "Các cô ăn cơm chưa, để tôi mời hai cô ăn cơm nha?"
Tiết Linh ngơ ngác, Tôn Khinh quen biết người thật nhiều.
Tôn Khinh vội nở nụ cười xin lỗi: "Hôm nay không được, hôm khác đi, tôi dẫn bạn tới có chút việc!"
Ông chủ mập nghe Tôn Khinh nói vậy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng định thời gian.
"Vậy thì ngày mai, ngày mai tôi sẽ ở nhà hàng mới mở dưới lầu, mời cô ăn cơm!" Ông chủ mập một mặt ân cần nói.
Tiết Linh lại liếc Tôn Khinh một cái, cô này có chút bản lĩnh!
Tôn Khinh không trực tiếp cự tuyệt, chỉ nói: "Ngày mai không được, ngày mai tôi có việc bận, ngày kia đi, cũng đừng hẹn giờ gì cả, thời gian của tôi không nhất định. Nếu có thể đến thì ngày kia giữa trưa tôi sẽ tới tìm ông!"
Trong lòng ông chủ mập dù sốt ruột, cũng biết đang nhờ người ta, phải dỗ cho người ta vui vẻ. Nghe thấy Tôn Khinh nói vậy, vội cười gật đầu.
"Được, chút nữa tôi sẽ xuống lầu đặt chỗ!"
Tôn Khinh vội xua tay, kéo Tiết Linh đi.
Đợi vào siêu thị, đi xa rồi, Tiết Linh mới nhịn không được nói: "Ngươi quen nhiều người thật đấy."
Tôn Khinh nhún vai: "Cũng không có nhiều, chỉ có hai người này thôi."
Tiết Linh đè xuống tò mò trong lòng, không hỏi tiếp. Tôn Khinh ngược lại nhiệt tình mời: "Ngày kia có muốn đi ăn chực không?"
Tiết Linh sững sờ: Vì sao gọi là ăn chực?
Tôn Khinh thẳng thắn hỏi: "Đi không? Có đồ ăn chùa ngu gì mà không ăn?"
Tiết Linh không chút nghĩ ngợi nói: "Đi!"
Hai người nói xong, lại cười phá lên.
Tiết Linh cũng thoải mái: "Tôi chưa từng gặp ai hợp tính với mình như hai ta."
Tôn Khinh nhẹ giọng, cười nói: "Sau này muốn đi dạo phố cứ tìm ta, ta ngày nào cũng rảnh rỗi không có gì làm."
Tiết Linh tươi cười rạng rỡ gật đầu.
. . .
Tiết Linh coi như đã mở lòng với Tôn Khinh, trực tiếp nói với nàng: "Ngày mai hai đứa con trai của ta muốn tới, vừa hay trong nhà chẳng có gì, ngươi giúp ta mua chút đồ được không?"
Tôn Khinh không hỏi nhiều, cười gật đầu: "Được nha, chỉ cần không bắt ta trả tiền, ta có thể bê cả siêu thị về nhà cho ngươi luôn!"
Tiết Linh cả người rạng rỡ hẳn lên: "Ngươi cứ khoác lác đi!"
Cuối cùng hai người đến mua bánh bao, mua một đống lớn đồ mang về, phải đi về ba chuyến mới chuyển hết đồ vào nhà.
Vừa nhìn đồng hồ đã hai giờ rưỡi.
Tôn Khinh cười nói: "Có thể ăn cơm tối trực tiếp ở nhà ngươi luôn rồi."
Tiết Linh nghe xong, thấy rất tốt: "Vừa hay, cơm tối các ngươi cũng ăn ở nhà ta luôn, chúng ta vừa hay có thể trò chuyện nhiều hơn!"
Tôn Khinh cười trêu ghẹo: "Ngươi không sợ chúng ta ăn sập nhà ngươi à?"
Tiết Linh trịnh trọng nói: "Người khác thì chắc chắn không cho họ ăn rồi, ngươi và người nhà ngươi thì được."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận