Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 1268: Các ngươi liền chờ coi đi! (length: 4196)

Sau khi đi ra đầu ngõ, Tôn Khinh nghe thấy Tống Lai Đệ thở một hơi thật dài.
Sau đó cũng không quay đầu lại mà đi!
Tống Lai Đệ đi chưa được bao lâu, Vương Toàn liền từ nhà Lưu Dân Sơn bên cạnh chạy đến. Lưu Dân Sơn không ngừng ở phía sau đuổi theo.
Lão thái thái đối diện cửa vẫn luôn đi dạo ngoài đầu ngõ, vừa thấy có người chạy, vội vàng chạy về phía nhà Tôn Khinh.
"Đi rồi đi rồi, coi như đi rồi!" Lão thái thái như trút được gánh nặng mà nói!
Tôn Khinh vừa nhào bột, vừa buồn cười nhìn nàng.
"Đại nương, ngươi thay người nhà lo lắng cái gì vậy?"
Lão thái thái vội vàng giải thích: "Không phải ta lo lắng đâu, là thấy bọn họ có ngày tốt mà không sống yên, nháo nhào sợ!"
Vương Thiết Lan từ trong phòng bưng bí đỏ đã hấp chín ra để nguội, vừa cười nhạo lão thái thái.
"Ngươi đúng là lo chuyện bao đồng ~ Người ta nguyện ý chơi bời lung tung, muốn ngươi xen vào việc người khác à!"
Lão thái thái lập tức bĩu môi nói: "Tống Lai Đệ khi chưa đến thì Lưu Dân Sơn luôn giao con cho ta trông, nói mỗi tháng đưa ta hai đồng, ăn uống hắn bao hết. Ta cũng không phải tham chút đồ kia của hắn, với tiền nong. Ta chỉ là cảm thấy, Tống Lai Đệ vừa ở chung với con, đột ngột lại đi, không biết Lưu Dân Sơn sẽ đối xử với ba đứa con như thế nào."
Vương Thiết Lan lập tức nói: "Chắc chắn là vẫn để cho ngươi trông!"
Lão thái thái lập tức xua tay, cuống quýt nói: "Có cầu ta trông hộ, ta cũng không trông cho hắn. Người này không sòng phẳng, nói là ăn uống bao hết, cuối tháng đưa tiền cùng một thể. Kết quả các ngươi đoán xem?"
Tôn Khinh: "Còn phải hỏi sao? Tiền có sổ, đồ không có sổ. Hoặc là không đưa đồ cho ngươi, hoặc là chỉ đưa cho một chút thôi!"
Lão thái thái lập tức dậm chân.
"Chính là như vậy, lúc hắn cưới Tống Lai Đệ, ta còn mừng lắm, trong lòng tự nhủ, cuối cùng cũng hất được việc trông con rồi! Nếu không có Tống Lai Đệ thì hàng xóm lâu như vậy, ta còn ngại không trông con giúp hắn nữa ấy chứ!"
Tôn Khinh trong lòng cười trộm: Lão thái thái vẫn nhớ đến chuyện đồ đạc kia.
"Đại nương, Lưu Dân Sơn nếu lại nhờ ngươi trông con, ngươi cứ nói là bị choáng đầu, không trông được trẻ con." Tôn Khinh cười hiến kế cho bà.
Ai ngờ Lão thái thái trực tiếp xua tay, một mặt chắc chắn nói: "Cái loại móc ngoéo như Lưu Dân Sơn ấy, trẻ con giờ cũng lớn, hắn làm gì bỏ tiền thuê người trông hộ? Đến lúc đó để ít đồ ăn ở nhà, khóa cửa lại, không chạy đi đâu được, không xong sao!"
Tôn Khinh nhếch khóe miệng nói: "Con nhà hắn không phải vẫn đang đi học sao?"
Lão thái thái lập tức bĩu môi, một bộ hết sức chắc chắn nói: "Các ngươi cứ chờ xem đi ~"
Nói xong chuyện này, lão thái thái lại bắt đầu nói về Điền Đại Nha!
"Hôm đó Điền Đại Nha bị dọa sợ, dẫn hai đứa em trai về nhà mẹ đẻ. Hôm qua ta nghe người ta nói, nàng và các em lén trở về một chuyến, cửa nhà cũng đổi khóa, sạp bán thịt cũng bị Vương Toàn đuổi đi rồi. Nghe nói ý trước đó là Vương Toàn muốn nắm lấy nhà cửa, bán giá thấp đi!"
Tôn Khinh trong lòng lập tức ngao lên một tiếng!
Cái Vương Toàn này, thật là nhìn không ra!
Uất ức lâu như vậy, bỗng dưng bùng nổ, thế mà thành gan hùm mật gấu rồi! Vương Thiết Lan nghe tinh thần hăng hái, lập tức trợn tròn mắt hỏi: "Điền Đại Nha hoành hành như vậy, thế mà bị quét đi rồi á? Chuyện dễ dàng vậy sao? Còn Vương Toàn nữa? Chắc nàng ta phải chạy khắp nơi tìm Vương Toàn chứ?"
Lão thái thái gật đầu: "Tìm rồi! Nghe người ta nói điên cuồng tìm khắp nơi, cũng không sợ, gặp ai cũng hỏi. Chẳng ai thấy Vương Toàn cả, dù có thấy ai dám nói với nàng? Nàng ta như người điên ấy? Nói với nàng người ta còn sợ bị nàng ta bám lấy!"
- Mười chương kết thúc, ngày mai tiếp tục!
Đa tạ các tiểu khả ái, các bảo bối đã cho ta nguyệt phiếu, phiếu đề cử!
Hy vọng sang năm mọi thứ đều tốt, ngươi tốt ta tốt, mọi người đều tốt, càng ngày càng tốt!
Cố lên cố lên cố lên!
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận