Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn

Xuyên Thành Mẹ Kế Pháo Hôi Của Nam Chính Trong Niên Đại Văn - Chương 1039: Lão thái thái ngưu phê lạp! (length: 4215)

Vương Thiết Lan vừa dứt tiếng, lão kia liền cứng cổ trừng mắt nhìn nàng.
"Gõ cửa nhà ngươi đấy à, làm ầm ĩ cái rắm!"
Vương Thiết Lan: ". . ." Sững sờ hai giây, quay đầu đưa đứa bé cho con gái, lao thẳng ra ngoài.
"Ngươi mà gõ cửa nhà ta, ta đã sớm đánh cho ngươi nằm bẹp rồi, đến lượt ngươi ở đây ăng ẳng. . ." Vương Thiết Lan không thèm xấn tới gần, đứng ngay trước cổng, chống nạnh mắng.
Tôn Khinh từ trong nhà đi ra, ôm con đứng sau lưng Vương Thiết Lan.
"Đừng có ầm ĩ nữa, cãi nhau nữa thì hàng xóm láng giềng đổ ra hết, đến lúc đó xấu hổ không phải chỉ mỗi nhà mình!" Tôn Khinh cố ý nói với bốn bà kia.
Bốn bà vừa định mở miệng, cửa đối diện liền mở ra.
Là lão nhân mở cửa.
"Các người tìm ai vậy?"
Ba đóa kim hoa mụ chống nạnh trừng lão nhân: "Tìm lão thái thái nhà các người chứ sao?"
Lão nhân nhà đối diện: "Đi trông cháu cho con trai rồi, các người có chuyện gì à?"
Bốn người phụ nữ tụm lại nói thầm một hồi, ba đóa kim hoa mụ đứng ra lớn tiếng với lão nhân: "Ông nói trông cháu là trông cháu à? Chúng tôi đây không tin!" Nói xong cũng chẳng cần biết lão nhân có cho phép hay không, xông thẳng vào nhà.
Lão nhân giật mình, vội lùi lại một bước.
"Các người làm cái gì vậy, không một tiếng chào hỏi đã xông vào nhà người ta. Nhà tôi mà mất đồ, tính sao?"
Tôn Khinh và Vương Thiết Lan liếc nhau một cái, trong lòng cùng kêu lên một tiếng: Mẹ kiếp!
Vương Thiết Lan ngứa ngáy trong lòng, muốn đi xem náo nhiệt, liền hấp tấp nói với Tôn Khinh: "Con ở nhà đừng động, mẹ đi xem thế nào!"
Tôn Khinh cười nhạt nhìn bà: "Mẹ, con cũng muốn đi!"
Vương Thiết Lan vừa đi, vừa không ngoảnh đầu lại nói: "Đi tìm ba con đi!"
Tôn Khinh không nói hai lời liền xoay người đưa con!
Đến khi nàng ra đến nơi thì mẹ nàng đã xắn tay áo với ba đóa kim hoa mụ rồi.
"Làm gì vậy, làm gì vậy, có gì thì nói cho đàng hoàng, chúng ta không thù không oán, đừng kết oán!" Tôn Khinh mấy bước xông lên, kéo hai người ra!
Ba đóa kim hoa mụ và Vương Thiết Lan đều loạng choạng.
Ba đóa kim hoa đỡ mẹ mình xong liền muốn tìm Tôn Khinh gây sự.
Lão thái thái nhà đối diện đứng lên ghế, giơ cao cái bát.
"Đừng ai nhúc nhích, ai động ta quăng cái bát xuống đất, rồi chúng ta lên đồn công an mà nói chuyện!"
Tôn Khinh: ". . ." Lão thái thái ngầu thật!
Ba đóa kim hoa và mẹ chúng nghe lão thái thái nhà đối diện nói vậy thì tức giận đứng im, không xấn tới nữa.
Lão thái thái nhà đối diện hít một hơi, gần như hét lên: "Em gái ta không ở nhà ta, mà cho dù có ở đi chăng nữa thì sao, các người muốn làm gì? Ăn em gái ta hay xé em gái ta ra? Đừng quên, trước đây lúc giới thiệu đối tượng cho Đại Kim Hoa, chính các người đã cầu em gái ta tìm cho đó!"
Tôn Khinh: Rõ rồi, chuyện này là do Vương An bên kia để lọt! Bây giờ người ta đánh đến tận cửa!
Nàng vừa thấy Vương Thiết Lan định xấn lên, vội nắm chặt lấy bà, dùng ánh mắt ra hiệu cho bà lùi lại!
Chuyện này không liên quan đến nhà họ!
Vương Thiết Lan nghe lời con gái, cũng không xông lên, đứng yên một bên.
Ba đóa kim hoa mụ nghe lão thái thái nói vậy liền phản bác: "Chị gái bà giới thiệu đối tượng cho con gái tôi, nói Vương An tốt đẹp thế nào, lại có công việc, người lại thành thật, kết quả thì sao, hắn tái hôn. Chị gái bà đây là lừa gạt hôn nhân! Lừa gạt con gái nhà tôi. Nếu nhà tôi mà đi kiện thì kiện một phát là trúng ngay!"
Sắc mặt của lão thái thái nhà đối diện hơi khó coi, giật giật môi mấy giây mới nghĩ ra cách đáp trả.
"Cái này ta không biết. Các người muốn tìm thì đi tìm em gái ta. Lúc đó ta có ở đấy đâu, ai biết em gái ta khi đó đã nói với các người những gì."
- Mười chương rồi, xông lên, xông lên!
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận